Khi Em Mỉm Cười
Chương 109 :
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Edit: Tiểu Vũ
Ngày hôm sau là ngày khai mạc Demacia Cup, đội 2 của ZGDX có một thành viên của đội 1 LPL trong đội hình, thế nên từ khán giả đến bình luận viên đều vì chuyện tuyển thủ dự bị Lục Nhạc của đội 1 ZGDX dẫn đội 2 xuất chinh mà đặt cho họ một cái tên: ZGDX.BLUE.
——– Người ở đây ai cũng thích quay ngược thời gian trở về quá khứ.
Ở khu vực Hàn Quốc, từng có một CLB có 2 đội đồng thời cùng tham gia thi đấu Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp là SAMSUNG.WHITE và SAMSUNG.BLUE. 10 người của 2 đội đều cực kì có năng lực, thay nhau thống trị các giải đấu ở khu vực Hàn Quốc, cuối cùng SAMSUNG.WHITE đã tỏ ra vượt trội hơn khi giành được quán quân thế giới năm đó.
Truyền kì về 2 đội xanh trắng của SAMSUNG rầm rộ đến mức ai nấy đều say sưa bàn luận, người ta còn đùa rằng năm đó chính là “Triều đại của SAMSUNG”—– Riot còn bởi vì hiện tượng “SAMSUNG” mà phải sửa lại quy định ngay vào mùa giải sau: Một CLB không thể đồng thời có 2 đội ngang hàng trong một giải đấu chuyên nghiệp.
—— “Thực lực mạnh mẽ” có lẽ chỉ là một khái niệm mơ hồ, nhưng mạnh đến mức khiến cho công ty phát hành game phải thay đổi quy định y như sửa bug để hạn chế sức mạnh của bạn, thì đủ thấy được tiếng tăm vang xa đến cỡ nào, ảnh hưởng sâu đến mức nào.
Lúc này.
Thành viên của đội 2 dường như không hề có sự bất mãn gì với cách gọi ZGDX.BLUE này, hơn nữa còn rất thích thú, ít nhất thì trước khi đến nơi thi đấu, Phá Quân đang cúi đầu nghịch điện thoại hét lên một tiếng: “Ôi đm bọn họ gọi chúng ta là ZGDX Blue kìa ha ha ha ha ha ha?!”
Nhất thời bên trong xe tràn ngập những tiếng cười “ha ha ha ha” “hi hi hi” vô cùng lạc quan——
Tiểu Bàn: “Được đó, ví rất hay.”
Lão K: “Tức là họ muốn ám chỉ năm nay đội 1 sẽ giành được quán quân?”
Phá Quân: “Mặc dù năm đó đội trắng vô địch thế giới, thế nhưng lúc còn ở trong nước trắng luôn bị xanh đè đầu cưỡi cổ—- Phải không Thành ca, em nhớ thì đội trắng chỉ thắng được đội xanh đúng 1 lần thôi?”
“Đúng vậy, ” Người đàn ông ngồi cuối ghế cuối lười biếng đáp một tiếng, cười như không cười nhìn hỗ trợ đội 2 đang đầy hưng phấn, “Sao đấy, cậu cũng muốn đè đầu cưỡi cổ đội 1 chúng tôi à? Dã tâm lớn quá nhỉ… “
Nói thì nói như thế.
Những trong giọng nói rõ ràng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tiểu Bàn nhảy lên đập Phá Quân một phát rồi gào lên “Bảo đao của Bàn gia tôi đây còn chưa cùn mà cậu đã muốn mưu triều soán vị rồi”, cùng lúc đó Đồng Dao quay đầu lại nhìn Lục Tư Thành cười khúc khích, người đàn ông ngẩng đầu quét mắt nhìn cô: “Cười cái gì?”
“Hóa ra anh vẫn còn rất có tình thương đó.”
“…” Lục Tư Thành “ờ” một tiếng, “Vẫn có đấy.”
Đồng Dao trợn trắng mắt, ngồi trở lại ghế của mình, suy nghĩ một chút rồi đưa tay kéo tai nghe người bên cạnh xuống, đụng đụng vai cậu: “Này, Tiểu Lang, em có nghe thấy bọn họ vừa nói gì không?”
Tham Lang đang nhắm mắt dưỡng thần dựa vào cửa sổ nghe nhạc thì bị Đồng Dao lay tỉnh, cậu ra cũng không giận, chỉ có chút mơ hồ mở mắt ra hỏi: “Nói cái gì?”
“Trên mạng đều đang gọi đội 2 là ZGDX.BLUE, họ đều hy vọng có một ngày bọn cậu cũng giống như Samsung xanh năm đó đè đầu cưỡi cổ Samsung trắng trong các giải đấu trong nước, đánh cho đám người già đội 1 tơi bời hoa lá.”
“…” Con ngươi của Tham Lang hơi sáng lên, nhưng rất nhanh đã lại trở nên ảm đạm, “Đáng tiếc là cuối cùng Samsung xanh không giành được chức vô địch, trong mắt những người khác, đội xanh vĩnh viễn là bại tướng dưới tay đội trắng.”
“…”
“AD đội xanh còn bị AD đội trắng đánh cho phát khóc ngay trên sàn đấu.”
“…”
Tham Lang liếc mắt, ném lại một câu “Vẫn là dẹp đi” rồi lại đeo tai nghe lên… Đồng Dao lúng túng nhìn cậu ta một hồi, mãi cho đến khi thấy điện thoại rung lên, sau đó nhận được tin nhắn cười nhạo đến từ bạn trai cô——
[fhdjwhdb2333: Mặt nóng dán mông lạnh, vui không?]
Đồng Dao: “…”
Cái người này.
[zgdx, smiling: Anh ra chỗ khác đi! Bà đây đang rất vui luôn!]
Nghi ngờ trước đó của cô phần nào được chứng thực, tim trong ngực như rơi bộp xuống, nhưng trên mặt thì vẫn giả vờ bình tĩnh, tiến lên phía trước cầm lấy cổ tay Tham Lang, gượng cười nói: “Chúc mừng cậu nha trận đầu ra quân thắng lợi, hôm nay đỉnh lắm nhé, hoàn toàn ngang ngửa với Thành ca rồi, chính bản thân anh ấy cũng thừa nhận đó… À ừm ừ, lát nữa chúng ta sẽ được đi ăn mừng đó, lúc nãy là giám đốc của đội HF hả? Trùng hợp nhỉ, anh ta cũng đi vệ sinh —- “
Chuyển ý cực kỳ gượng gạo, Đồng Dao cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa rồi.
Lúc này, Tham Lang nâng mí mắt liếc nhìn cô, giọng nói bình tĩnh, không mặn không nhạt nói: “Hình như là vậy.”
Nụ cười gượng của Đồng Dao thiếu chút nữa đông cứng lại, bàn tay nằm lấy cổ tay Tham Lang thoáng tăng sức: “Cậu không nói gì với anh ta chứ? Không phải thời gian chuyển nhượng mà tuyển thủ lại tiếp xúc riêng với giám đốc của đội khác là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng…”
“Em có thể nói gì với anh ta được chứ, cũng chẳng phải dịp chuyển nhượng, ” Tham Lang nhìn cổ tay đang bị cô nắm lấy, nhếch miệng cười nhẹ liếc Đồng Dao, “Lo lắng vớ vẩn.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ” Đồng Dao gật đầu, “Biểu hiện hôm nay rất tốt, các quản lý cấp cao của CLB đều nhìn thấy, mục đích chính của việc tham gia Demacia Cup là để chọn thành viên chính thức cho đội 1 vào năm sau, vậy nên chỉ cần cậu thể hiện tốt…”
“—— Dù thể hiện tốt đến đâu đi nữa, thì chỉ cần chessman vẫn còn ở đó, những người khác cũng chỉ có thể ngồi dự bị thôi.”
“…” Đồng Dao không nói nữa.
“Anh ta rất lợi hại, đường dưới sau khi cập nhật phiên bản yếu như thế mà anh ta vẫn có thể carry được, nhân duyên tốt, hình tượng tốt—– Quả đúng là một huyền thoại sống của khu vực LPL, mấy người có khen tôi thì cũng toàn dùng giọng điệu kiểu ‘gần như ngang ngửa với chessman rồi’ mà thôi… “
Giọng nói của cậu ta trở nên u ám hơn.
Đồng Dao có chút kinh ngạc—– cô thề là những lời khen vừa rồi của mình không hề có ý như vậy: “… Ơ? Không, chị không phải—- “
“Thế nên khi nào vẫn chưa đến ngày anh ta không chơi được nữa hoặc giải nghệ thì những AD khác vĩnh viễn không thể có ngày ngóc đầu dậy được!!!” Tham Lang nói, đột nhiên tâm trạng cậu ta như bùng nổ, hung hăng rút tay mình khỏi tay Đồng Dao, giọng nói trở nên kịch liệt, “Nhưng mà con mẹ nó, rốt cuộc là đến khi nào anh ta mới giải nghệ?!!”
Tham Lang dùng lực rất mạnh.
Đồng Dao nhất thời không kịp phản ứng, bị lực tay của cậu ta đẩy ra vài bước—-
Tham Lang thấy cô sắp ngã cũng sửng sốt, đang muốn đưa tay đỡ cô thì lúc này, một thân ảnh cao lớn từ trong góc hành lang đi ra vững vàng đỡ lấy Đồng Dao.
“Chờ đến khi nào tôi không thể carry được nữa thì sẽ giải nghệ, sẽ không mặt dày mày dạn ở lại trong đội cản đường của người mới.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Giọng nói đó không giận mà uy, rất bình tĩnh những cũng khiến người ta phải toát mồ hôi lạnh.
Đồng Dao ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mình đang dựa vào, một tay anh đang vòng lấy eo cô, cằm dưới cắn chặt, đôi con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm cậu nhóc đứng gần đó——
“Tôi rất thích tinh thần không chịu khuất phục của cậu, nhưng làm hậu bối, phiền cậu chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình, hay là cậu muốn học một lớp giáo dục tố chất?”
“…”
“Cậu nói không sai, AD của Samsung xanh đúng là đã từng bị AD của Samsung trắng đánh cho phát khóc trên sàn đấu, nếu như cậu cũng muốn thử xem cảm giác đó thế nào, tôi sẽ cho cậu thử—— “
Bàn tay to đặt trên đầu Đồng Dao.
Người đàn ông gằn từng chữ một.
“Nếu như cậu còn dám có hành vi như vừa rồi vừa các đàn anh đàn chị của cậu thì tôi bảo đảm, mình nói được làm được.”
…
Bầu không khí xung quanh sắp đông cứng thành băng rồi.
Đồng Dao cũng không biết hiện tại Tham Lang nghĩ như thế nào.
Cô chỉ biết cô là một người vừa mới đi vệ sinh xong, nhưng giờ thì lại bị người đằng sau dọa cho sợ đến mức muốn đi thêm lần nữa rồi.