Khi Em Mỉm Cười

Chương 117 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Edit: Tiểu Vũ



Lục Tư Thành bỏ tay ra khỏi camera, liếc mắt nhìn bình luận, đúng lúc thấy một bình luận thế này —–



[Hai người cứ show ân ái đi, tuần sau đấu với ALPHA, là lừa hay là ngựa kéo cái là biết, đấu mà thua thì cũng chỉ có hai người chịu thôi ha ha ]



Anh mím môi.



Đồng Dao cũng nhìn thấy bình luận này, có chút lúng túng mà vén tóc ra sau tai —- Lúc này, hai người vừa tỉnh ngủ đã mở máy tính là đấu đôi là Lão Miêu và Lão K vừa hay nhìn thấy bình luận này, Lão K không nhịn được liền mắng từ xa: “Mẹ nó chứ, quản lý phòng trực tiếp đâu, còn không ra chặn đi! Người ta show ân ái thì liên quan quái gì đến mấy người.”



“… … … Ông rảnh rỗi đi xem livesstream của đường giữa như thể thì có thể tiện đường tới đấy gank được không!” Lão Miêu đã một cước vào ghế Lão K, “Gần đây ông rất hiếm gank đường trên nhé, lúc thi đấu mà chơi kiểu đó là tôi giết ông.”



“Đến đây đến đây, cái thằng kém phát triển này, xa ông đây phát là không thể tự lo được.” Lão K tắt trang livestream của Đồng Dao.



“Lượt thi đấu thứ 2 của vòng bảng sắp kết thúc, chỉ còn lại một khối xương cứng là YQCB, ” Lục Tư Thành nhàn nhạt nói, “Tranh thủ cho bọn họ over luôn, giết sạch hai bảng, vả mặt bọn họ.”



Lúc nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch, vẻ mặt lộ rõ vẻ trào phúng.



Đồng Dao không kịp tắt mic.



Quả nhiên bình luận rất nhanh có phản ứng ——



[ Hiện tại YQCB rất mạnh đó ]



[ Trận đấu định mệnh giữa Lục Tư Thành và Lý Quân Hách 666666 ]



[ Fan YQCB run lẩy bẩy… … … hôm đó phải trốn học đến xem mới được. ]



[ Ngồi chờ anti bị vả mặt ha ha ha ha ha ha ]


Lục Tư Thành bất đắc dĩ, thuận tay cầm ba lô của cô, đi ra ngoài được hai bước, nghĩ một chút thì thấy có gì đó sai sai, lại lùi trở về, kẹp luôn chủ nhân của chiếc ba lô dưới nách, nghênh ngang ôm cô đến bãi đậu xe.



Tiểu Thụy đi theo sau bọn họ như một tiểu thái giám: “Hai người công khai xong là thì càn quấy quá nhỉ?”



“Đúng đó, ” Lục Tư Thành không quay đầu lại lười biếng nói, “Nếu không thì mạo hiểm công khai làm gì?”



Tiểu Thụy: “…”



Mọi người leo lên xe, Đồng Dao bị Lục Tư Thành xách theo ngoan ngoãn ngồi vào hàng ghế cuối ——



Lúc Lão K ngồi xuống, bên cạnh ghế của anh ấy còn đặt áo khoác của Lão Miêu.



Thấy Lão K ngồi xuống vị trí cũ thì Đồng Dao liền có chút căng thẳng, vài giây sau, cô quả nhiên thấy Lão Miêu lên xe, đi ngang qua vị trị cũ, không thèm ngẩng đầu nhìn Lão K, trực tiếp khom lưng lấy áo khoác rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bàn.



Lúc lấy áo còn không để ý, khiến một góc áo chạm vào mặt Lão K.



Ngay lập tức, gương mặt trẻ con không cảm xúc của Lão K trở nên muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.



Đồng Dao: “… … … …”



Đồng Dao kéo kéo áo đội trường nhà mình, nhỏ giọng nói: “Xong rồi, đường trên và đi rừng ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”



Lục Tư Thành tháo tai nghe ra, vẻ mặt chuyện chẳng liên quan đến mình, cao giọng nói: “Cái gì?”



Đồng Dao không thèm nói gì nữa, Tiểu Bàn quay đầu nhe răng nhếch miệng nhìn cô một cái, sau một lúc thì điện thoại của cô sáng lên —–



[Bàn tròn vo: … … … Cứu với, cục cưng sợ lắm, nhỡ đâu tối nay K thần ban thưởng cho ta vài chục trượng thì sao?]



[zgdx, smiling: Hãy nhìn Miêu phi ngồi cạnh ngươi đi, K thần chắc chắn sẽ ban thưởng 3 thước lụa trắng cộng thêm vài chục trượng hồng cho nhà ngươi, đam bảo người sẽ chết không kịp ngáp, bảo trọng nhé, người anh em.]