Khi Em Mỉm Cười

Chương 12 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Edit by Tohy



Mười phút sau.



“Xóa weibo.”



“Không.”



“Xóa weibo.”



“Tôi không xóa.”



“Nói một lần cuối, xóa weibo.”



“Tôi cứ không xóa đấy.”



Lục Tư Thành ngồi trên ghế sô pha, nhìn qua cô gái tóc ngắn ngồi đối diện mình — người này mặc một chiếc áo phông bên ngoài là mọt chiếc áo khoác, quần cộc đi dép tông, trong lòng ôm một con mèo gương mặt ngu ngốc giống như vừa mới bị dọa về vĩ tuyến 38 (*), ở bên người còn có một va li hành lí vừa mới kéo vào. Bây giờ, cô gái đang cười đến rực rỡ.



(*)Vĩ tuyến 38 Bắc là đường vĩ tuyến nằm ở độ số 38 trên bán cầu bắc, chia cắt 2 miền Triều Tiên.



“……”



Lục Tư Thành nhìn thấy ánh mắt liền đau nhức.



Anh nhăn mày, thu lại ánh mắt, cầm lấy điện thoại di động vừa bị ném sang một bên, mở Weibo— Với hiện trạng là đã hơn mười ngày cũng chưa có đăng một bài nào trên weibo, thì mười phút trước, phần tin mà anh vừa bị tag “@” không nghi ngờ gì liên tục thông báo bình luận mới. Khi mở ra, tất cả các đồng chí ăn dưa tán nhảm trên mạng đang điên cuồng “@” anh, khiến weibo liên tiếp bị khủng bố —



[Cá muối thiếu nữ smiling đại đại: Khi tôi đến gõ cửa trụ sở, người ra mở của là Thành ca, sau đó anh ta nhìn tôi một cái liền đóng cửa lại—vì thế, hiện tại tôi đang đứng ở trước cửa lớn, còn có Bánh Mì mà tôi mang theo từ nhà.]



Xứng đồ: Chắc do mặt chị gái và mặt con mèo ngốc nghếch của chị giống vĩ tuyến 38 quá khiến cho người ta sợ rồi, chẳng mấy nữa sẽ bị ném chậu hoa đấy. Bối cảnh là trước của lớn chiến đội ZGDX, chậu hoa là cây của Tiểu Thụy.



Bảy trăm bình luận.



Nhìn xuống phía dưới là toàn những người “hhhhhhhh đau lòng thật đấy” ” Mẹ nó ha ha ha ha ha ha ha vì sao thế ha ha ha ha ha ha” “Có phải hình dáng tỷ tỷ rất giống người bán bảo hiểm hay không” “Bánh Mì thật đáng yêu”…



Hoặc lại là—



[Khiết cái phích: Thành ca làm sao lại có thể làm như thế! Thật quá đáng, chúng ta hãy cùng nhau trả thù Thành ca! Chẳng hạn như bí mật chụp ảnh tướng ngủ bất nhã của anh ấy cho chúng tôi xem đi (_(:з」∠)_)]



[–liếc liếc: Bánh lớn hãy thoải mái mà ăn sạch hết đống cá của anh ta đi! @ZGDX Lục Tư Thành]
Tiểu Thụy nhìn thoáng qua màn hình máy tính của Lục Tư Thành: “Bận treo máy? Anh thật biết nói chuyện nha, bạn tốt.”



Lục Tư Thành: “Cho nên anh đang rất bận, hai ngày nữa là kiểm tra cuối tháng rồi.”



Tiểu Thụy: “Hai ngày muốn phi từ Vàng II lên Cao Thủ, anh cho rằng mình là thần tiên sao?”



Lục Tư Thành suy nghĩ, đại khái cũng cảm thấy việc này hình như là không có khả năng thành công, bày ra biểu tình bất đắc dĩ, anh chậm rì rì đứng lên, nhìn xuống cô gái đứng đến cằm mình trông mong, tạm dừng lại, nhàn nhạt ném ra câu: “Đi.”, tay tùy tiện cầm lấy một chiếc chìa khóa xe rồi đi ra phía cửa.



Đồng Dao đứng tại chỗ sừng sững một lát, nửa ngày mới phản ứng lại, vội vàng đi hai bước chập làm một theo người kia—



“Đợi chút, Thành ca…Ai, tôi có thể gọi anh là Thành ca không?”



Lục Tư Thành cúi đầu, nhìn cô gái đứng trước mặt mình gập người thắt dây giày chỉ đến ngang lưng mình, đá đá chiếc dép, không có tiếng đáp lại liền ngẩng đầu tò mò nhìn về phía người đàn ông—



“…” Lục Tư Thành khóe môi cong cong, “Gọi bố cũng không có vấn đề gì.”



“…”



“Chú lùn.”



“Cái gì chú lùn, anh nói lại thử xem, mọi người tình cờ gặp nhau là duyên, sao anh lúc nào cũng thù hằn thế?”



“Xóa weibo.”



“Tôi không xóa, ai bào anh đóng cửa trước.”



“Bởi vì không nghĩ tói đồng đội tương lai lại là một người trong tuổi vị thành niên.”



“Tôi mười chín.”



“Độ cao của em cho tôi biết rằng em đang nói dối.”



“…Tôi sẽ đăng weibo.”



“Ha.”



Đồng Dao ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước, vì thế cửa lớn trụ sở bị người đàn ông đi phía sau “Rầm” một tiếng đóng lại, hai người đã không có dinh dưỡng cũng khắc khẩu không có kết quả liền bị nhốt phía bên ngoài, từ từ đi đến gara.