Khi Em Mỉm Cười
Chương 120 :
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Edit: Tiểu Vũ
Đồng Dao đọc bình luận một hồi, đang tính đấu xếp hạng tiếp thì điện thoại đặt trên bàn sáng lên, cô liếc mắt nhìn, là một cái tên lạ hoắc —-
[Hậu vị của trẫm có chủ rồi: Em cứ che chở cho bọn họ đi.]
Đồng Dao:: “…???”
Đồng Dao không nhớ trong list friend Wechat của mình còn có người nào có tên bệnh hoạn hơn thằng em hâm hấp của cô, thế là cô kéo lên xem phần ghi chép trò chuyện, phát hiện ra mới tối qua thôi cô còn thơm thơm chụt chụt rồi tâm sự đêm khuya với cái tên bệnh hoạn này.
Đồng Dao: “… … …”
Đặt điện thoại xuống bình tĩnh 3 giây.
Cô mới có thể tiếp nhận con người bệnh hoạn hâm hấp kia chính là người đàn ông của cô.
[zgdx, smiling: … … … … … Anh đổi cái tên dở hơi gì kia?]
[Hậu vị của trẫm đã có chủ rồi:? … à, là Lục Nhạc đổi đấy.]
[Hậu vị của trẫm đã có chủ rồi: Nhưng mà hình như cũng không sai.]
[zgdx, smiling: Không sai? Sửa tên này là để nhắc nhở 3000 mỹ nhân trong hậu cung của anh không được hành động thiếu suy nghĩ?]
[Hậu vị của trẫm có chủ rồi: Chỉ có một mình em thôi.]
[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Được chưa? Cố tình gây sự.]
Ngay khi Đồng Dao nhìn thấy tên Wechat vừa đổi kia của anh thì cô liền cười khúc khích, mặc kệ việc các bình luận kiểu như “Mùi chua đáng ghét của tình yêu” “Cười như thiểu năng thế kia thì nhất định đang nói chuyện với đội trưởng rồi” “Trong cái trụ sở kia thì thả 1 cái rắm cũng nghe tiếng lại còn bày đặt nhắn tin Wechat” tràn đầy màn hình, cô đang định gõ chữ nói gì đó thì đột nhiên lại có tin nhắn gửi đến —–
[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Còn nửa câu sau nữa.]
[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Thoát xiêm y, vào động phòng.]
Trong phòng không ai dám hé răng nói nửa lời.
Mãi cho đến khi trận đấu của lão K và lão Miêu bắt đầu, phút thứ 7, đường lính của lão Miêu không quá tốt, lão K trông thấy đi rưng đối phương lướt qua, lại thấy đối phương biến mất ở đường trên, trong lòng cứ bất an, sợ tên đi rừng kia chạy đến núp trong bụi cỏ nào đó bẫy lão Miêu, quả quyết từ bỏ việc giúp đường giữa lấy bùa xanh, gõ chữ bảo đường giữa tự đi lấy, còn mình thì xoay người đi lên đường trên—–
Kết quả đu lên đường trên vẫn chẳng thấy đi rừng bên kia đâu.
Cho rằng có lẽ do mình nghĩ quá nhiều, cậu ta tiện tay gõ tín hiệu ý nói đến thì cũng đến rồi hay là băng trụ hạ đường trên bên kia luôn đi, lão Miêu không nghĩ nhiều lập tức lao lên–
Hai người thay phiên nhau đỡ sát thương đến từ trụ, cơ mà đường trên bên kia lại là Maokai da dày thịt béo, di chuyển còn có chút lả lơi vi diệu… Khi hai người máu chảy thành sông mà vẫn không hạ được đường trên của đối thủ, đang định bỏ cuộc thì Nidalee nấp cả vạn năm trong bụi cỏ bất thình lình nhảy ra.
Nidalee chặn đường lui của hai người họ, nhanh chóng thu về cho mình hai mạng–
Đường trên và đi rừng của bên kia có lẽ cũng là đấu đôi với nhau, lại thêm nắm khá rõ lối chơi của cặp đôi lão K và lão Miêu: biết được lão K thấy lão Miêu có nguy cơ bị gank, nhất định sẽ không để cậu ta chết, sẽ chạy lên gank ngược lại…
Tóm lại lần này hai người vì thói quen của lão K mà phải dâng lên double kill cho đối phương.
Lão Miêu kêu lên một tiếng, nhìn lão K thuận miệng nói: “Anh có sở trường là phá em à?”
—– Bình thường nói những này thì chả sao cả, thế nhưng cậu ta đã quên mất, hiện tại cậu ta phải thùy mị nết na để an ủi lão K mới phải, vậy nên vừa nói câu đó xong thì cậu ta liền biến sắc, còn chưa kịp mở miệng hối hận thì đã nghe thấy lão K nói: “Đúng đó, lŕm sao? Không thích thì tự đi đâu đơn đi.”
Lão Miêu lập tức không dám nói gì nữa.
Đồng Dao đặt tay lên che ngực.
Lục Tư Thành quay đầu sang, nhìn cô đầy châm biếm.
[Trẫm muốn cùng nàng kết tơ hồng: Còn muốn giáo dục bằng tình yêu thương nữa không?]
[zgdx, smiling: … … … … Em sai rồi, chính sách thì nên được đề ra dưới họng súng, đội trưởng vạn tuế.]
Tiểu Vũ: nhiều chương chưa nè, khen tui đi khen tui đi ahihi