Khi Em Mỉm Cười

Chương 17 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Edit by Tohy



Ngày hôm sau Đồng Dao vừa mở mắt giơ tay quờ, mở weibo nhìn thấy bản thân mình bị[Hierophant (Giáo Hoàng) đến Trung Quốc làm tuyển thủ, gia nhập độ bảo cấp YQCB] đang đầy bình luận, là ADC được toàn thế giới công nhận vào năm ngoái, lại là người đoạt giải nhất quán quân trận chung kết, anh ta là chiêu bài quảng cáo thu hút đến hàng ngàn hàng vạn fan, bên Hàn Quốc hẳn là cũng chi không ít tiền để giữ lại anh ta…



Không biết vì sao anh ta lại chạy đến LPL cấp thấp.



“—Muốn hỏi lí do thì, đại khái là vì năm trước, hai đội năm người của LPL đều bị loại, một đội lại chỉ xếp ở top 8 đội mạnh nhất, kết quả là trên bảng xếp hạng thì ID “chessman” vẫn xếp sau “Hierophant”?



Quản lí chiến đội Tiểu Thụy uống một ngụm cháo, kết luận—



“Đúng vậy. Anh ta vì Thành ca mà đến.”



“…”



Đồng Dao thổi vài cái phù phù vào chén sữa đậu nành.



Bây giờ là buối sáng chín giờ rưỡi, tầng lầu của trụ sở im ắng, chỉ có đường giữa tuyển thủ ZGDX cùng với quản lí chiến đội tịch mịch ăn bữa sáng, nói chuyện bát quái khiến cho thân hình Đồng Dao chấn động rút giấy lau miệng: “Em không hiểu.”



“Ừ, “chessman” cùng “hierophant”, “Quân cờ” cùng với “Giáo hoàng”, “Ảnh” cùng với “Quang”…” Tiểu Thụy nâng tay sờ cằm, “Em đại khái là không biết, năm ấy kì thật khi Thành ca đến hàn Quốc làm tuyển thủ, tuy bị nói là người dự bị của Giáo Hoàng, nhưng cũng đã có một thời là mũi nhọn, đém Giáo Hoàng bị chính người thay thế mình nhấn xuống thi đấu trong hai quý đấy–“



“A?”



Đồng Dao rất phối hợp nâng chén sữa đậu nành trừng mắt.



“Đúng vậy đúng vậy, lợi hại phải không? Em không thấy tiếng Hàn của anh ấy tốt như vậy? Lúc ấy ở bên Hàn anh ấy cũng là chỉ huy… Sau đó Thành ca rời đi, vì anh ấy muốn về nước làm tuyển thủ.”



“Vì sao lại muốn về nước làm tuyển thủ?”



“Yêu nước thôi, không đùa đâu, khi đó thi đấu Liên Minh Huyền Thoại của Trung Quốc có phần xuống dốc, anh ấy mới trở lại.”



“…”



Trởi ạ, người này còn có khuyết điểm hay không!…Mặt than và không thích động vật nhỏ, không tình yêu không nói tính là khuyết điểm nha.



“Cho nên Thành ca không không phải là vì Giáo Hoàng quật khởi, anh ấy bị dự bị không muốn ngồi ghế chịu ghẻ lạnh buồn bực không vui mà về–nói cách khác anh ấy không phải bị ép trở về mà chính mình muốn về.”
[Mẹ nó là âm thanh con gái! Mẹ nó có phải là Smiling hay không? Âm thanh thật dễ nghe!]



[a a a a a a a a người kia là ai! Người nhấc tai nghe của chồng là ai! Tôi muốn chặt tay cô ta!]



[bàn tay xinh đẹp hhhhhhhhh]



[Thành ca gọi Smiling trực tiếp, mở webcam như thế này thì xem được cái gì?]



[Smiling ngồi ngay bên canh anh, thật là ghen tị!!!!]



[Anh mau nói cho người ta chỉ số thiên phú đi 2333333333333]



[ha ha ha ha ha ha ha ha chỉ số thiên phú của Kalista!]



—Giác mạc muốn nổ tung.



Đồng Dao nháy mắt mấy cái.



Lục Tư Thành: “Anh đang trực tiếp.”



Đồng Dao: “…”



Lục Tư Thành: “Webcam đang mở.”



Đồng Dao: “… … … …”







Vì thế sau đó, người nào đó bên cạnh Lục Tư Thành thật sự im lặng như gà, kể cả đứng dậy đi toilet cũng từng bước nhỏ nhẹ–



Điều này làm cho Lục Tư Thành lần đầu tiên cảm thấy trực tiếp là một chuyện đúng đắn, nên anh quyết định từ nay về sau sẽ trực tiếp nhiều hơn nữa.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha thích nói, nói nữa em liền không có sữa chua uống!