Khi Em Mỉm Cười

Chương 24 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Edit by Tohy



Buổi chiều huấn luyện thi đấu cùng Huawei, Đồng Dao y theo lời Lục Tư Thành nói phát tiết lửa giận lên đường giữa đối thủ, cứ ba phút tung một quả cầu lửa sau đó về nhà chính hồi máu một lần, cuối cùng dùng ưu thế nhiều máu hơn giành chiến công đầu tiên!



Đường giữa đối diện đánh chữ: [QAQ, tiểu tỷ tỷ thật hung, siêu sợ hãi.]



Hỗ trợ bên ta cũng đánh chữ: [Đừng sợ, hiện tại quỳ xuống vẫn còn kịp.]



Minh thần lấy một quyển sách đập vào đầu Tiểu Bàn: “Vẫn còn gõ chữ? Thật rảnh ha, có cần qua lướt Weibo không?”



Phút 38.



Sau khi ZGDX vượt lên dẫn trước, cả đội một nhà không chịu ngồi yên, AD, Hỗ trợ, đi rừng ba người muốn đi trộm long, kết quả bị đối phương phát hiện, năm người đưa nhau lại vây đánh–Lục Tư Thành là người đầu tiên hi sinh, trước khi đi mang theo AD đối thủ, Tiểu Bàn tiếp bước tuẫn táng…..Lão K vừa lui lại vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Đã nói không cần trộm, Tiểu Bàn cậu lại nằng nặc đòi, cuối cùng hỏng việc!”



Đối mặt với màn hình đen trắng còn chờ sống lại, Tiểu Bàn lạc quan vỗ bụng: “Lạc quan lên.”



Hiện tại chiến đội Huawei còn lại bốn người không còn nhiều máu ở trong ổ rồng tiếp tục đánh con rồng còn lại một phần ba máu, nhanh chóng giết được con rồng còn tưởng rằng có cơ hội lật chuyển tình thế–kết quả đúng lúc này chỉ thấy trước mắt có một bóng hồng lóe lên, cột lửa chiếu đến, cùng với những quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, màn hình của bốn người chiến đội Huawei vừa mới lấy được buff từ rồng bỗng nhiên đen kịt!



Trên màn hình hiện lên hình ảnh của Đồng Dao, tiếp tục là những tướng vừa mới chết, hệ thống liên tục đưa ra thông báo–



Double kill (giết hai)!



Triple kill (giết ba)!



Quadra kill (giết bốn)!



Khi năm hình của năm người chiến đội huawei đều biến thành hai màu đen trắng, thì đến cả cơ hội lật kèo cuối cùng của họ cũng tan biến…



“Phấn khích! Phấn khích!”



“Tướng này dùng tốt thật đấy!”



“Vậy mà lại dám đến chỗ ổ rồng, thật đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ…”



Tiểu Bàn trong trụ sở thở dài vỗ tay, lão K cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn lại, Minh thần đứng ở sau lưng Đồng Dao sửng sốt than thở Đồng Dao quả thật tướng nào cũng dám dùng, mà đều dùng ra ngô ra khoai…



Lúc này Đồng Dao vững vàng trộm được lam buff của đối diện, đồng thời nghe thấy Lục Tư Thành ở bên tai cô nói một câu: “Em vừa mới xúc động.”



“Em cảm thấy là có thể giết.” Đồng Dao nói, “Sau khi giết các anh, kĩ năng của mấy người kia đều chưa được phục hồi, khi giết được rồng lại lơi lỏng, đây chính là lúc miếng thịt đưa tới thớt…”



“Thao tác rất mạo hiểm.”



“Bởi vì em còn trẻ.”Đồng Dao liếc nhìn Lục Tư Thành một cái.



Tiểu Thụy cũng ở phía sau xen mồm vào, nói: “Thành ca không cần như vậy, tự tin là một chuyện tốt, sợ tây sợ đông mới khiến người khác cảm thấy đau đầu, tôi thấy Đồng Dao như thế này rất tốt, một lời không thích là đánh!”



Lục Tư Thành đổi tư thế ngồi, ném ra một câu “Mấy người lại dung túng cho cô ấy” thì không nói gì nữa…Còn lại vài người vì Đồng Dao mạo hiểm như được tiếp thêm sĩ khí, sau khi sống lại đẩy trụ chiến đội Huawei, đánh giết tơi bời, khiến chiến đội huawei nhanh chóng thua trận đấu–



Lại thắng!



Đồng Dao thả chuột ra, hoạt động cổ tay, đồng thời, tâm trạng đang ở hệ số âm bởi vì một ít tin tức bát quái buồi sáng mà miễn cưỡng sang không…Chiến đội Huawei được xem như một chiến đội tầm trung của LPL, có thể hạ gục bọn họ, cũng không tính là một chuyện dễ dàng.




“Tôi nói là hiện tại.’



“…Tùy cậu,” Lục Tư Thành cười lạnh một tiếng, “Đến lúc đó xảy ra chuyện, đừng bắt tôi đến chùi đít cho cậu.”



Tiểu Thụy đang hung hăng cũng bị nghẹn lại, không nói gì xoay người rời đi…..Không khí vừa có chút xấu hổ vừa bị áp lực, chung quanh không có ai dám nói chuyện, Đồng Dao không hiểu ra sao, cũng không biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên cảm thấy hai người này lúc tản ra không vui.



Cô mơ hồ cảm thấy Lục Tư Thành không chịu cùng huấn luyện thi đấu với chiến đội TAT là có nguyên nhân vì cô, cô cảm thấy là mình nên nói cái gì đó–nhưng mà ngẩng đầu nhin gương mặt lạnh như băng của đội trưởng, nhất thời toàn bộ lời muốn nói quay ngược lại trong miệng, ôm lấy Bánh Mì đang chạy trốn trên chiến ghế sờ sờ an ủi.



Kẹp chặt cái đuôi đến rắm cũng không dám thả.



–Nhạc đệm bất thình lình này kéo dài đến buổi tối, toàn bộ trụ sở im lặng tựa như một hầm mộ.



Trong bảy tiếng đồng hồ âm thanh nói chuyện lớn nhất là của anh giao hàng.



Mỗi người đều tự giác ngồi trước máy tính run run chờ xếp trận, Đồng Dao khi đi pha sữa ngang qua hai người lão Miêu và lão K, phải hiện hai người này vẫn đang đánh đôi, đáng sợ là hai người này ngồi cạnh nhau cũng không dám nói chuyện, toàn bộ quá trình chơi đều trao đổi bằng đánh chữ.



Minh thần ngồi trên ghế sô pha nhìn số liệu gần nhất của chiến đội TAT, trong sổ kẹp nhiều tờ giấy nhớ.



Đồng Dao quay trở lại vị trí, thấy nick của Tiểu Bàn lóe lên, mở ra xem phát hiện người hỗ trợ chỉ cách cô hai ba mét cẩn thận hỏi: [Thành ca của chúng ta đâu?]



Đồng Dao đáp: [vừa rồi em đi ngang qua cửa sổ nhìn thấy có người đang đứng bên ngoài hút thuốc…Anh tại sao lại đánh chữ? Câm điếc?]



Tiểu Bàn: [Bởi vì anh sợ.]



Đồng Dao: […..]



Tiểu Bàn: [Thật sự, đã lâu rồi không thấy Thành ca như vậy, gần một năm nay anh ấy đều ở trong trạng thái nuôi cá nuôi chim đi dạo tĩnh mịch uống trà tựa như cán bộ kì cựu hiền lành về nghỉ hưu.]



Tiểu bàn: [Xong rồi xong rồi, vừa rồi Tiểu Thụy cũng vào trong viện, hai người bọn họ sẽ không đánh nhau chứ? Trước khi thi đấu giết người, nghiêm trọng bị phạt, cấm thi đấu thì hỏng.]



Đồng Dao: [??????]



Đồng Dao vừa nghe thấy thế, quả thật sợ quản lí chiến đội cứ như thế mà bị đánh chết người không biết quỷ không hay, ôm lấy Bánh Mì tăng thêm can đảm, rón rén đến ngồi trong góc tường gần chỗ Lục Tư Thành……



Gương mặt vừa ló ra cửa sổ, còn chưa kịp đứng vững, cô chợt nghe thấy âm thanh của Tiểu Thụy truyền đến–



“…Anh rất che chở cô ấy, mọi chuyện đều tự mình giải quyết, vậy thì thôi đi, hiện tại đến huấn luyện thi đấu cũng không đánh khiến mọi người đểu cảm thấy kì quặc, anh biết rõ trước khi thi đấu giải đánh một trận cùng với đội Hàn Quốc mạnh hơn nhiều đội trong nước chắc chắn năng lực chúng ta cũng có tiến bộ—thua một lần thì sao? Không đến mức mất lòng tin đi? Dù sao là tôi không hiểu, Lục Tư Thành, anh sẽ không thật thích cô ấy đi? Tại sao trước kia tôi không mẹ nó biết anh có sở thích luyến đồng???”



“……”



Tay Đồng Dao run lên.



Suýt chút nữa ném con mèo trong lòng ra–



Đây là tình huống gì?



Cho nên Lục Tư Thành không chịu huấn luyện thi đấu cùng đội tuyển Hàn Quốc là quả thực vì cô?



……Đừng nói Tiểu Thụy, ngay cả chính Đồng Dao cũng không hiểu: Đây mẹ nó là vì sao?!