Khi Em Mỉm Cười

Chương 33 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Edit by ToHy



=================================



Một ngày trước khi chụp ảnh, mấy người Đồng Dao nhận được đồng phục đội. Tất cả đều là áo phông quần đùi phù hợp với không khí ngày hè, nhìn dòng chữ “Smiling” in màu xanh lam đoan đoan chính chính trên áo, Đồng Dao cầm đồng phục đội hạnh phúc đến không muốn buông tay—Những thành viên có kinh nghiệm khác điều đầu tiên làm sau khi cầm đồng phục là xem xét số đo có thích hợp hay không, Lục Nhạc mở đồ của mình nhìn thoáng qua, nhận xét: “Không khác đồng phục cấp ba là bao.”



“Đồng phục học trung học sao có thể đẹp như thế này được!”



“Lúc trước người ồn ào muốn hai màu đỏ đen không phải là cô hay sao?”



“…..”



“Phụ nữ thật dễ thay đổi.”



“Cái này gọi là thích nghi với hoàn cảnh, cậu thì biết cái gì?”



Đồng Dao hừ một tiếng liếc mắt, rốt cục không nhịn được mở túi bóng kính ra, lấy bộ đồng phục ra xem, lúc này Tiểu Bàn cũng mang đồng phục của mình lại so, chậc chậc:



“Không phải nói mình béo sợ không dám đi ra ngoài đường sao? Lão tử vậy mà lại thật tin em, quần áo còn không lớn bằng một nửa lão tử…”



Nếu bộ của Đồng Dao là một góc thì bộ của Tiểu Bàn chính là cái cái khăn trải bàn.



Lão Miêu cười nhạo: “Phụ nữ nói mình béo mà cậu cũng tin sao?”



Đồng Dao đắc ý cười cười, ngồi vào vị trí của bản thân đem đồng phục đặt một bên, tay cũng không chạm qua, toàn bộ thời gian đều chuyên tâm chơi trò chơi, người đàn ông ngẩng đầu liếc nhìn Đồng Dao một cái: “Cô ấy béo, nên mới không chịu nổi ngực nhỏ.”



“Anh nói cái gì! Có biết lễ phép hay không. tại sao lại tùy tiện đi đánh giá ngực con gái!”



“Mấy hôm trước lúc em ở giữa đường ồn ào nói mình đeo mút đệm cũng không nói như vậy, ông chủ cửa hàng rượu ven đường làm chứng.”



“Cái gì mút đệm! Anh định nói chuyện này cả đời hay sao?!”



“Em nghĩ anh không muốn quên nhanh một chút à?”



“……”



Đồng Dao phồng má hung hăng trừng mắt nhìn đội trưởng mặt liệt, sau đó ôm lấy đồ của mình chạy bịch bịch lên tầng thử quần áo—–Bây giờ là ban ngày, mặt trời tỏa sáng, Đồng Dao giơ bộ quần áo của mình lên hướng về phía mặt trời nhìn nửa ngày, cuối cùng nhíu mày gửi tin nhắn cho bạn thân–



[ZGDX, Smiling: Gái! Đã nhận được đồng phục mới, nhưng mà có vẻ dễ bị ánh sáng xuyên qua, làm sao đây! Ngày mai đi chụp ảnh nhất định ánh sáng rất lớn a a a a a a a “Hình ảnh”]



Kim Dương hai giây sau liền nhắn lại–



[Mẹ của A Mao: Việc nhỏ hóa to, không biết tìm nội y màu đen mặc vào hay sao?]



Đồng Dao: “???”



[ZGDX, Smiling: “Màu đen???]


“Chú lùn, mặt trời đã sắp về núi, em còn định lề mề—”



Thân ảnh cao lớn của người đàn ông cùng với âm thanh của anh ta tràn vào trong phòng, mà âm thanh kia ngay tại khoảnh khắc anh ta nâng mí mắt nhìn dáng người cứng đờ nào đó mà im bặt.



Đồng Dao: “……”



Lục Tư Thành: “…..”



Đồng Dao: “…….”



Lục Tư Thành: “……”



Đồng Dao: “…….”



Lục Tư Thành: “……”



Đồng Dao cúi đầu nhìn nội y và quần lót in hình thỏ con và củ cà rốt, lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang im lặng đứng tại chỗ, trong nháy mắt nhớ đến những nữ chính trong phim lúc này hẳn là thẹn thùng hét chói tai mẹ nó đều là gạt người cả—Phản ứng duy nhất của cô chính là lỗ mũi mở to hít một ngụm khí lạnh cả người lùi về phía sau một bước.



Biểu cảm bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra kia hẳn là vừa xấu lại dữ tợn.



Mà Lục Tư Thành cũng chỉ im lặng xoay người, bình tĩnh để lại một câu “em nhanh lên”, xoay người, ra ngoài, đóng cửa.



Gương mặt mơ màng nhìn cánh cửa đã đóng lại trong năm giây, trong đầu không cẩn thận nhớ đến âm thanh thần thánh của Kim Dương—



[Một người phụ nữ đủ tiêu chuẩn phải biết cách khêu gợi trong mọi hoàn cảnh.]



Đồng Dao: “….”



Dường như mới lấy lại tinh thần, cô gái hai tay không ngừng đập vào ghế sô pha: “Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”







Vài phút sau.



Thấy Lục Tư Thành và Đồng Dao vẫn chưa đến, Lục Nhạc bị phái lần thứ hai đi gọi người, anh đi thẳng đến, kết quả từ xa đã thấy Lục Tư Thành.



“Ca, anh làm cái quỷ gì, mọi người đang thúc giục chụp ảnh–”



Trên hàng lang im lặng không một tiếng động.



Người Lục Nhạc muốn tìm giờ khắc này đang ngồi xổm trước phòng trang điểm, cửa phòng đóng chặt, người đàn ông một tay ôm mắt, trên cổ thon dài dưới lớp áo màu trắng có thể mơ hồ nhìn thấy vệt hồng, anh ta không nói gì, kiểu tóc vất vả tạo thành bị anh ta vò có chút rối.



Lục Nhạc: “?”



Đây là lần đầu tiên từ lúc anh ta lớn lên, nhìn thấy Lục Tư Thành mặt đỏ.



tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (= ̄ω ̄=) Thành ca khí phách đã thấy qua, còn Thành ca thẹn thùng thì chưa phải không.