Khi Em Mỉm Cười
Chương 35 :
Ngày đăng: 09:30 18/04/20
Edit by ToHy
Lục Tư Thành đang nằm trên giường chơi điện thoại thì cửa phòng bị người đá văng từ bên ngoài, anh nhấc mí mắt lên, nhìn thấy đường giữa nhà mình đang đỡ thắt lưng đi vào-
“Cho nên, anh đều thấy.”
Ánh sáng trước mặt bỗng bị người che mất, bàn tay đang ấn điện thoại của người đàn ông dừng lại, lướt nhìn lên người đang đứng cạnh giường, anh lại rũ mắt xuống, tiếp tục chơi game–Hoàn toàn không hề để ý đến cô, thật lâu sau, đến khi Đồng Dao bắt đầu hoài nghi anh ta có phải điếc hay không, người đàn ông mới lời ít mà ý nhiều nói ra ba chữ: “Anh không mù.”
Đồng Dao cảm giác mặt mình bắt đầu thiêu đốt: “Nhưng hình vẽ kia rất nhỏ.”
“À, nhưng anh vẫn thấy.”
Từ trong điện thoại truyền đến âm thanh “Pằng pằng pằng” “Chíu chíu chíu”, mà trong đầu Đồng Dao cũng đang có tiếng súng AK47 liên tục xả đạn vào đầu người đàn ông trước mặt này–
“Xóa ghi chú.”
“Khi em vào cũng không gõ cửa.”
“Xóa ghi chú.”
“Ghi chú gì?”
“Xóa ghi chú.”
“Nghe không hiểu em đang nói gì.”
“Xóa ghi chú.”
“Lúc trước lúc anh bảo em xóa Weibo em nói như thế nào?–Không.”
Lục Tư Thành trở người, đưa lưng về phía Đồng Dao, Đồng Dao hít một hơi thật sâu, bổ nhào lên lắc anh ta: “Đó đã là chuyện từ bao lâu rồi mà anh còn mang thù, mà nói đi cũng phải nói lại, không phải là anh làm mất mặt mũi của em trước hay sao, làm sao anh lại có thể mang thù như vậy.”
Lục Tư Thành bị lắc đến hoảng, điện thoại trong tay rơi bộp xuống gối, anh xoay người lại, thoáng nghiêng người một tay chống đầu, trên mặt tựa tiếu phi tiếu: “Không phải em cũng nhớ rất rõ ràng hay sao?”
Đồng Dao nhìn chằm chằm vào sườn mặt tà tính của người đàn ông này thật lâu, trong nháy mắt cô còn tưởng là anh ta bị Lục Nhạc quỷ dữ quấn thân….Hai người nhìn chằm chằm vào nhau một lát, cô đành ngồi xếp bằng bên cạnh giường ý định nói lí lẽ với anh: “Anh đặt biệt danh như vậy rất kì quái, nếu như về sau có ai thấy món đồ kia của em…sau đó lại nhớ đến ghi chú biệt danh này của anh, anh cảm thấy người ta sẽ nghĩ như thế nào?”
“…..” Lục Tư Thành không cười, anh quét mắt nhìn cô gái đặt cằm lên giường gương mặt chân thành, thản nhiên nói, “Em còn muốn cho ai xem bộ dáng kia nữa.”
Đồng Dao: “….”
Cũng đúng ha?
Nhưng mà hiện tại không phải lúc nên chui rúc vào trong sừng trâu.
Đồng Dao: “Đương nhiên là không chuẩn bị cho ai xem, nhưng mà anh như vậy khiến em cảm thấy rất bất an.’
Lục Tư Thành: “Bất an cái gì?”
Đồng Dao: “Anh có cảm thấy lấy hình vẽ nội y của đồng đội làm biệt danh là một loại hành vi…Như một tên biến thái?”
“Biến thái?”
Lục Tư Thành im lặng một chút.
Trong ánh nhìn nghiêm túc của Đồng Dao, anh gợi lên khóe môi, cơ thế hơi nghiêng về phía trước sát vào người đang đặt cằm lên mép giường—Khi khoảng cách hai người gần lại, anh có thể cảm giác được người bên giường ngưng thở, đồng tử co lại, ngón tay vốn đặt trên giường lặng lẽ nắm ga trải giường…Giống như một con mèo nhỏ lúc nào cũng có thể xù lông.
Lương Sinh: “Anh ta dù sao cũng không nói tiếng Trung, lưu điện thoại để làm gì.”
Đồng Dao lấy tay che mặt mình, sau đó “Một người cô độc đi trên đường” thành “Hai người vô vọng đi trên đường”, cô và Lương Sinh tim kiếm không đích đến hai người bọn họ muốn tìm–
Đến tận nửa giờ sau.
Khi hai người Đồng Dao đang hận không thể đem cái trung tâm thương mại này đổ sập thỉ bọn họ đi vào nơi vui chơi cho trẻ em ở tầng trên cùng, từ xa đã nghe thấy đủ loại âm thanh “Biubiubiu” “Tinhtinhtinh”, Đồng Dao ôm lỗ tai hỏi Lương Sinh:”Hai người cộng chiều cao đã gần bốn mét hẳn sẽ không đến nơi ấu trĩ như thế này đâu nhỉ?”
Lời vừa thốt ra, thì thiếu niên bên cạnh tinh mắt nhìn chằm chằm cách đó không xa—
Đó là một hàng dài các loại máy gắp thú.
Đồng Dao nhìn theo ánh mắt của anh ta, vì thế dễ dàng nhìn thấy một hàng người đang đứng xếp hàng chật ních, mà ở giữa đám người ấy là hai người giống đực cao lớn, diện mạo đáng chú ý–
Chung quanh đều là nữ sinh, mấy bạn nhỏ ánh mắt tràn đầy hâm mộ, trong hai người có một người mang theo túi chứa các con thú đã bị gắp được, nghiêng người tựa vào cái máy gắp thú còn không cao bằng anh ta, một người trên cổ là một con Pikachu thật lớn, đang đứng trước cái máy, ngón tay thon dài điều khiến móc sắt, vững vàng gắp thêm một con thú nhồi bông….
Người chung quanh thán phục hô lên “Thật giỏi” “Đây đã là con thứ bao nhiêu rồi” “Mấy cái máy này chẳng mấy nữa mà bị bọn họ gắp hết”….
Anh ta vẫn cúi đầu, sắc mặt đạm bạc.
Giống như vô số lần Đồng Dao nhìn thấy anh ta điều khiển nhân vật trong game xông vào đánh địch.
Đồng Dao: “….”
Cô gái đứng trong gió, mà thiếu niên bên cạnh đã lộ vẻ mặt cảm động vọt đến người đàn ông tóc hồng đang đứng tựa vào cái máy, liều mạng chen vào đám người, cầm cổ tay anh ta khoa chân múa tay nói cái gì đó….
Lục Tư Thành cúi xuống nhìn con thú bông vừa bị gắp ra, đứng thẳng lên thìn nhìn thấy Hỗ trợ hàng xóm đang tạ ơn trời đất tìm được ADC nhà mình, lúc này anh dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua–
Ngay sau đó thì thấy sau lưng, đường giữa nhà mình đang một tay ôm ba cái ô to, trong tay còn cầm thêm một cái, hiện tại mặt đen thui nhìn anh sống chết không muốn tới gần.
Lục Tư Thành lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, mới biết điện thoại hết pin tự động tắt máy.
Anh cất điện thoại di động vào trong túi, nhìn thấy bạn mình tỏ vẻ xin lỗi nói “Sorry” sau đó cầm cái túi trong tay nhét vào trong lòng thiếu niên, một câu tiếng Hàn bật ra, Lục Tư Thành tri kỉ hỗ trợ phiên dịch: “Cậu ta nói xin lỗi, mấy cái đó đều cho cậu.”
Lương Sinh: “….”
Lục Tư Thành đi đến trước mặt Đồng Dao, cầm lấy đống ô trong lòng cô: “Tìm lâu chưa?”
Đồng Dao xoa xoa cánh tay: “Một giờ.”
Lục Tư Thành “À” một tiếng, cúi đầu đang định nói Đồng Dao gọi xe đưa bọn họ trở về, thì thấy người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cái túi to trong lòng Hỗ trợ hàng xóm, anh dừng lại: “Có chuyện gì?”
“…” Đồng Dao thu lại ánh mắt, vén tóc, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua con Pikachu trên cổ Lục Tư Thành, bình tĩnh nói, “Không sao, đi về, em đã sắp lạnh chết.”
Nói xong xoay người trở về.
Người đàn ông không nói gì, xoay người đuổi kịp.
Khi Đồng Dao đang đâm đầu đi về phía trước, cô đột nhiên cảm giác dược cổ mình trầm xuống, có cái gì đặt trên lưng mình, cô dừng chân nhìn móng vuốt Pikachu đang quấn quanh cổ, vẻ mặt ngỡ ngàng quay đầu nhìn lại, người đàn ông cầm con thú nhồ bông cuối cùng nhét vào trong tay cô, vỗ đầu cô nói: “Bên ngoài mưa còn chưa dứt, mau lên mạng gọi xe.”
Đồng Dao “A” lên cúi đầu, phát hiện trong tay mình là một con thỏ hồng nhạt, trong tay con thỏ là một củ cà rốt.
…..Rồi, thật đáng yêu.