Khi Em Mỉm Cười
Chương 37 :
Ngày đăng: 09:30 18/04/20
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Sau khi nghi lễ bốc thăm kết thúc, Đồng Dao thật sự bắt đầu khẩn trương, giống như là có chút lạc quan, phóng túng của mấy ngày trước khi thi đại học, cho đến khi bắt đầu vào trường thi rồi mới muốn vùng lên “Mẹ ơi, chết rồi, mình sắp phải thi đại học rồi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ai đến cứu tôi”.
Đồng Dao: “Chiến đội Huawei chúng ta đã đánh qua rồi, đường trên của bọn họ thỉnh thoảng còn có thể khi dễ Lão Miêu một chút khiến anh ấy không thể tự lo được, rất lợi hại đó…”
Đồng Dao: “Hồng Tiến tiền thân là quân ám sát đó, aaaaaaaaaaa, em biết đội ngũ ám sát này, họ cũng từng là á quân S3 đấy, cũng rất lợi hại!”
Đồng Dao: “King thì sau khi thi đấu giải thứ cấp mùa xuân năm nay đã thăng lên làm trực mã rồi, nghe nói người đi rừng của bọn họ là một tay đoạt rồng cừ khôi, luôn theo kiểu 5 trận thắng 3, tỷ lệ ngược gió lật bàn đến 80% đó…chậc chậc chậc, em thật sự rất hoảng đó.”
Đồng Dao: “Lam thì lại là câu lạc bộ lâu đời có uy tín, đã gắn bó với rất nhiều thế hệ người chơi Trung Quốc, thành viên luôn rất ổn định, từ S3 đến S6 chưa từng thay đổi một người nào hết, em cảm thấy lúc họ thi đấu có khả năng còn không cần người chỉ huy, chỉ cần cá nhân một người cũng có thể hoàn thành việc đẩy tháp giết người đoạt long với thao tác có độ khó cực cao —— “
Đồng Dao: “Hắc Diệu và chiến đội sát vách mùa xuân năm nay tuy là thi đấu bảo cấp, thế nhưng chiến đội cách vách bây giờ đã có thể đánh thắng CK rồi! Còn có một vị thần mới vào bên đấy nữa đó!!!!!”
Mọi người: “………….”
Lục Nhạc: “Huawei bị chúng ta hành hung lúc huấn luyện thi đấu cô cũng sợ?”
Lão Miêu: “Hồng Tiến tiền thân là á quân S3 thì sao? Cũng không phải là đội ngũ tranh quán quân lần nay, em hoảng cái gì mà hoảng…”
Lão K: “Thứ cấp lên trực mã em cũng sợ thì chịu rồi.”
Tiểu Bàn: “Lam là chiến đội lâu năm không sai, nhưng mà bọn họ trình độ rất tệ nhé!”
Tiểu Thụy: “Hắc Diệu mà có thể mang ra so sánh với hàng xóm của chúng ta à? AD của bọn họ là Giáo Hoàng đấy, cùng với Thành ca của chúng ta ngang nhau, ID của đội viên Hắc Diệu anh còn chưa từng nhớ hết toàn bộ, em tỉnh lại ngay cho anh, tỉnh ngay!”
Lục Tư Thành hít mũi một cái, cau mày vùi nửa mặt trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, lời ít ý nhiều tổng kết: “Ầm ĩ muốn chết, lăn xuống xe.”
Đồng Dao: “… … … … …”
Đồng Dao: “Em chỉ là có chút khẩn trương, các anh có thể có một chút tình thương được không?”
Tiểu Thụy: “Suốt cả đường trở về chỉ nghe thấy một mình em nói linh ta linh tinh, ai không biết còn tưởng là chúng ta bị phân đến bảng chỉ có đường chết thôi đấy —— Mấy đội hơi khó giải quyết một chút thì đều bốc thăm hết vào bảng B rồi, em hoảng cái gì mà hoảng hả… Tôn trọng Thành ca của chúng ta một chút đi, anh ấy bốc thăm cực kỳ tốt đấy!”
Lục Tư Thành cười lạnh một tiếng.
Đồng Dao đem thái độ này hiểu thành “Kiêu ngạo”.
“Một lúc nữa, em đang xem một vài video thi đấu của CK, xem xong rồi ngủ.”
“Tiểu Hoa rất lợi hại.”
“Đúng đấy, Fizz em không chơi được, ít nhất cũng phải biết chơi như thế nào chứ.”
Đống Dao hắt xì một cái, cúi đầu tiếp tục xem trực tiếp… Lục Tư Thành nhìn màn hình điện thoại của cô, đang muốn nói là người thật ở ngày bên cạnh còn xem trực tiếp làm quái gì thì ánh mắt liếc thấy góc phải cuối màn hình đang mở webcam.
… Cô không phải đang nhìn anh trực tiếp.
Lục Tư Thành thu hồi tầm mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình: “Đang xem trực tiếp của ai đấy?”
Đồng Dao ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái: “Đại Vương.”
Đại Vương chính là “Weixiao”, phiên bản chính của “smiling”, ADC tiền nhiệm của chiến đội WE, là người khiến Đồng Dao thề muốn đem id “weixiao” này trở về với sân khấu của thế giới thể thao điện tử.
Weixiao rất mạnh, đã từng được các công ty chuyên nghiệp hàng đầu công nhận là đệ nhất ADC trên thế giới.
Lục Tư Thành: “…”
Lục Tư Thành: “AD tốt nhất đang ở trước mặt em đây này, em ngồi bên cạnh người đó mở điện thoại xem trực tiếp của AD khác?”
Vẻ mặt Đồng Dao mơ màng, ngẩng đầu lên, nháy mắt liền phản ứng kịp. AD tốt nhất? Ai? Chẳng lẽ không phải Đại Vương nhà cô à?
Mấy giây sau, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Đồng Dao: “… Thành ca à, anh không mở webcam, cũng không mở âm thanh không có nghĩa là anh có thể không biết xấu hổ nói ra như thế chứ.”
Lục Tư Thành “Vù” rút ra một cái khăn giấy, một quả đấm lấy đầu chó của kẻ địch, nhân vật trong trò chơi hiện lên chữ tiền thưởng “300”, anh nhìn màn hình không rời mắt: “Em cút đi ngủ cho anh, hơn nửa đêm rồi còn xem trực tiếp cái gì nữa.”
ToHy: trời ơi chết tui rồi!!!! Lúc trước lúc chuyển truyện sang nhà mới bị loạn các phần lên. Mình vốn định đăng một mạch thêm mấy chương nữa tạ lỗi vì chuyển nhà và beta lại quá lâu. Nhưng mà mình lỡ tay xóa chương 38 rùi aaaaaaa. Bây giờ phải edit lại.
Mong các nàng thông cảm. (✖﹏✖)(✖﹏✖)(✖﹏✖)
Share this: