Khi Em Mỉm Cười
Chương 43 :
Ngày đăng: 09:30 18/04/20
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Đồng Dao ngủ cũng không phải là rất sâu.
—–Thật ra, chính xác mà nói thì cô cũng không biết bản thân đã ngủ thế nào nữa. Cô vốn là ghé vào bên giường nhìn anh, cho đến khi người đàn ông đã uống thuốc và ăn cháo bình yên đi vào giấc ngủ, nhìn anh ngủ an ổn như vậy cô cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, cuối cùng không nhịn được sức hấp dẫn làm bạn với Chu Công thế nên cô quyết định chỉ nằm ghé ghé bên giường một chút thôi, tùy tiện chợp mắt một chút, đợi lát nữa đứng lên đổi khăn ướt khác cho Lục Tư Thành…
Ai mà biết được chỉ “Tùy tiện” một chút như thế liền “Tùy tiện” xảy ra chuyện lớn chứ.
Giống như thực vật bản tính hướng về ánh sáng, Đồng Dao ngủ thì cũng theo bản năng tìm kiếm nơi ấm áp…, mà nơi ấm áp nhất trong căn phòng này chính là người đàn ông trên giường đang phát sốt kia cùng với ổ chăn ấm áp của anh.
Ở phía trên.
… Cũng chỉ là một suy đoán thôi.
Lục Nhạc đóng cửa lại không bao lâu thì Đồng Dao đã bị những tiếng huyên náo ngoài kia đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc phát hiện xung quanh tối om cô còn cho rằng mình bị mù, luống cuống cả lên, theo bản năng vươn tay sờ sờ xung quanh, sau đó liền sờ đến một mảnh ấm áp, rắn chắc…chính là cơ bụng.
Đồng Dao: “?”
Đồng Dao: “… … … … …”
Đồng Dao lại càng luống cuống hơn: Cái loại tình huống gì đây?
Hơi thở xa lạ của đàn ông, cô vẫn duy trì tư thế lúc mới tỉnh, mê mê man man, cùng lúc đó, người đàn ông bị cô vô duyên vô cớ bị cô sờ bụng cũng bị đánh thức. Người đàn ông đã được định trước là đêm nay sẽ không thể nào yên giấc bất đắc dĩ mở mắt ra, sau đó cảm thấy có cái gì đó có rúc trong lồng ngực mình.
Một đoàn.
Mềm mại, lại đầy lông lá.
Mà giờ khắc này, tay anh cũng đang rất tự nhiên khoát lên bên hông vật đó.
Tiểu Bàn run rẩy lấy điện thoại, ấn số “110”, ngón tay cũng đặt trên nút gọi rồi: “… Thành ca, anh nói chuyện hẳn hoi, không em báo cảnh sát.”
“Mọi người ra ngoài trước đi, ” Lục Tư Thành thản nhiên nói, “Một lúc nữa anh sẽ gọi cô ấy dậy.”
Mọi người đứng ở cửa nhìn nhau, miệng đồng thanh “Đúng đấy, đi thôi” “Không thì sẽ rất xấu hổ” “Đi thôi đi thôi”, thế nhưng bàn chân lại như bị đóng đinh ở dưới đất, không thấy ai có ý định nhấc chân đi một chút…
Lục Tư Thành liền kêu một tiếng “Tiểu Bàn”, Tiểu Bàn run rẩy một cái, đáng thương liếc nhìn trong phòng lẩm bẩm: “Đây chẳng lẽ không phải phòng của em” sau đó bất đắc dĩ thay Lục Tư Thành đóng cửa lại.
“Cạch” một tiếng, cửa được đóng lại.
Lục Tư Thành vén chăn lên lời ít ý nhiều nói với người trong ngực “Đứng lên”, Đồng Dao lập tức như là châu chấu nhảy phắt dậy, dùng cả tay cả chân từ trên giương Lục Tư Thành bò xuống, vẫn còn chưa đứng vững đã vội vã nói: “Em em em em xin lỗi mà, Thành ca, em chính là đang mê man ngủ thấy lạnh nên mơ hồ trèo lên giường…”
Lục Tư Thành ngáp một cái, vén chăn đứng lên, cúi đầu ho khan hai tiếng chậm rãi nói: “Nếu ở cổ đại thì hành động này của em có đủ để nhốt vào lồng heo không?”
Đồng Dao im bặt.
Gương mặt vừa rồi vẫn còn đỏ như có thể trích ra máu, “Đoàng” một cái biến thành trắng bệch luôn. Môi run lên, thấp giọng nói “Chắc là đủ”, sau đó cắn cắn môi ủ rủ cúi đầu, đang muốn nói lần thứ n “Xin lỗi”.
Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô.
“Có lẽ anh nên chuẩn bị một chút để cưới em về lần thứ 801.”
“?”
“Như thế có thể làm một chuyện, em có thể lừa lấy thêm sính lễ của nhà anh đúng không?”
“… … … … …”