Khi Em Mỉm Cười

Chương 62 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Edit + Beta: Tiểu Vũ



Cuối cùng thì Đồng Dao vẫn ngồi lên chiếc xe mới rửa lười lái ra ngoài trong truyền thuyết của Lục Tư Thành. Xuyên qua hơn nửa cái thành phố mới tìm được nhà hàng bán tôm hùm mà Tiểu Bàn nói, xuống xe, đi vào nhà hàng, lúc hai người nói muốn mua 35 cân tôm hùm thì Đồng Dao rõ ràng nhìn thấy trên mặt ông chủ xuất hiện tia kinh hoảng, phảng phất chỉ một giây sau thôi là có thể rút điện thoại gọi “110” tố cáo ở đây có hai người bị bệnh thần kinh.



Hai người phải nói thêm là muốn đóng gói mang về.



Trong lúc chờ ông chủ cân tôm đóng hộp thì Đồng Dao cúi đầu nghịch điện thoại, ngoài mặt tỏ ra không biểu cảm thế nhưng lại đang cùng bạn tốt Kim Dương nói chuyện kinh thiên động địa——



[ZGDX, smiling: Aaaa, cục cưng hình như thật sự có chút thích cây cột điện ở cửa thôn kia 🙂 ]



[Mẹ A Mao: Ha ha ha, đã sớm nói với cậu là không nên tùy tiện lập lời thề gì đó mà, cái gì mà sẽ không cùng tuyển thủ thế thao điện tử nói chuyện yêu đương? Lời đã nói ra giống như là bàn vả đang vả mặt cậu… Vậy làm sao bây giờ? Người phụ nữ náo loạn kia đâu?]



[ZGDX, smiling: Bị cưỡng chế đi rồi.]



[Mẹ A Mao: Vậy còn cậu?]



[ZGDX, smiling: Không biết. Chắc là cũng bị cưỡng chế rời đi khi mới chỉ trên đường đến?]



[Mẹ A Mao: Nói chuyện hẳn hoi.]



[ZGDX, smiling: Sau khi anh ấy nói “Thích người chơi game giỏi hơn tôi” thì tớ với anh ấy làm một trận solo đó, anh ấy chủ động mời tớ, xong rồi tớ thắng—— Trong truyện với trong phim với cả trong lòng đại đa số người hâm mộ thì Lục Tư Thành chính là cố ý thua tớ, thế nhưng tớ có thể cảm giác được, lúc đó anh ấy một điểm cũng không có nhường tớ. Tớ có thể thắng hoàn toàn là do anh ấy tính toán sai một chút và tớ thì vừa vặn bắt được cơ hội đó, không hơn.]



[ZGDX, smiling: Cho nên tớ cảm thấy anh ấy hẳn là không suy nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa lại là đồng đội với nhau, nếu như thật sự liều lĩnh làm ra chuyện gì rồi bị từ chối thì sau đó làm sao cùng nhau thi đấu được… ]



[ZGDX, smiling: Mới nghĩ đến đây đã thấy khủng hoảng rồi, so với việc biết đáp án kết quả thì tớ hy vọng mình có thể tập trung thi đấu thật tốt… Bị từ chối rất mất mặt, thế nhưng tớ lại càng không muốn bị người khác nói là “Cô gái này thi đấu chuyên nghiệp chính là vì để nổi tiếng hoặc là để tìm đàn ông” … Vốn con gái thi đấu chuyên nghiệp đã rất ít rồi, nếu như xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ tất cả đều sẽ bị chụp cái mũ xấu này… Rất không tốt.]



[Mẹ A Mao: … Tớ bắt đầu thông cảm với cậu rồi đấy, lo lắng quá đi. Thiếu nữ ngốc nhà tớ bị ép phải lớn trong vòng một đêm. Đến đây tớ sờ đầu một cái nào (*′ェ’*), xem ra tính chủ động trên phương diện này của cậu còn không bằng một fan thông thường, chỉ ít fan cón có thể quang minh chính đại gọi anh ấy một câu: Chồng.]



[ZGDX, smling: Hức.]



[Mẹ A Mao: Vậy cậu bây giờ đang ở đâu? Đứng bên sông Hoàng Phố chuẩn bị nhảy xuống?]



[ZGDX, smiling: Sáng nay cược thua mời ăn khuya mà, bây giờ đang cùng anh ấy ra ngoài mua tôm hùm.]



[Mẹ A Mao: “Khinh bỉ” ]



[ZGDX, smiling: Làm sao bây giờ!!!!]
Tiếng còi xe bên ngoài che giấu đi tiếng tim đập như trống bỏi của cô lúc này, ánh đèn đường và xe bên ngoài qua cửa sổ xe chiếu vào gò má hơi nghiêng của cô, cô rũ mắt xuống, chăm chú nhìn bàn tay với các khớp xương nhô ra rõ ràng đang đặt trên tay lái, rất gợi cảm.



“Chuyện gì?”



“Em… à, anh phải chú ý sắp xếp thời gian huấn luyện, đừng để tay bị thương.”



“Trong đội mỗi tháng đều có bác sĩ trị liệu đến giúp xoa bóp, mát xa. Tháng trước lúc em tới vừa khéo qua ngày bác sĩ đến thế nên em không biết.”



“À.”



Đồng Dao gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh để trầm tĩnh lại thế nhưng trên mặt vẫn còn vẻ quấn quýt do dự chưa rút đi… Cô hít thở sâu một hơi, có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình.



“Thành ca…”



“Ừ.”



“Em hình như——-“



Đồng Dao do dự một chút.



“Có muốn nghe nhạc không?”



Lục Tư Thành nhàn nhạt cắt đứt cô, liếc mắt thấy người bên cạnh nháy nháy mắt mấy cái, vẻ mặt giống như quả bóng đang đầy hơi bỗng bị đâm một cái xẹp lép, cô gục đầu xuống, vai cũng tiu nghỉu hạ xuống…



Người đàn ông rũ mắt, lông mi dài và dày che đi tình ý trong mắt anh, sau đó giơ tay vỗ vỗ đầu cô, nhẹ nhàng bình thản nói: “Đừng gấp.”



Em muốn gì, đều sẽ có.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: … … … Loại sự tình thổ lộ này không nên là con gái động thủ trước a, ừ.



ps: không có gì là hưởng thụ quá nhiều loại ái muội này cả, có thể mọi người cảm giác đã rất lâu rồi, thế nhưng đọc kỹ một chút sẽ phát hiện thật ra thời gian cũng không được bao lâu.



Nữ chính cũng là rất do dự có nên nói hay không.



Không tiếp thụ phỏng đoán ác ý, bởi vì tác giả không có ý tứ đó đâu.