Khi Em Mỉm Cười
Chương 9 :
Ngày đăng: 09:30 18/04/20
Edit by tohy
Lúc này.
Ở bên ngoài.
Đồng Dao cúp điện thoại xong xoay người tiến vào trong sân thi đấu, vừa hay nghe thấy tiếng hai người bình luận viên đang thảo luận tình huống trong trận đấu ngày hôm nay—
Bình luận viên A: [Hiện tại trận đấu trên sân có điểm số là 2-1, chiến đội ZGDX tạm thời dẫn trước một điểm—nếu ở trận tiếp theo chiến đội CK không tìm lại được trạng thái thi đấu, thì họ thật sự có khả năng sẽ bỏ lỡ mất ngôi vị quán quân của mùa giải mùa xuân năm nay, mất đi cơ hội xuất chinh ở giải MSI khu vực.”
Bình luận viên B: [Mà lúc này, trận đấu đối với ZGDX là vô cùng quan trọng tương tự, không chỉ bởi vì tham gia thi đấu giải Trung Quốc của quý mà đây còn là trận chiến cảm ơn những tháng ngày đã làm tuyển thủ của Minh thần, chúng ta cùng tin tưởng bất luận hôm nay kết quả có ra sao thì anh cũng sẽ cảm thấy vừa lòng…]
“…”
Đồng Dao cúi đầu nhìn thời gian, phát hiện ra từ khi trận đấu bắt đầu đến bây giờ đã là ba giờ đồng hồ, không nói đến trạng thái tinh thần của những đội viên khác như thế nào, ít nhất thời gian càng kéo dài, thì Minh thần vị trí đường giữa sẽ càng cực kì bất lợi—
Bởi vì từ Thụy ca quản lí của ZGDX, Đồng Dao biết được Minh thần vội vàng xuất ngũ cũng là khi tiến hành thi đấu giải mùa xuân, vết thương trên tay anh ta đột nhiên tái phát—Vốn là không có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ nó sẽ xảy ra, nhưng mà mỗi sáng sớm khi tỉnh lại, Minh thần không bao giờ có thể tiếp nhận được huấn luyện cường độ cao, chỉ cần thường xuyên luyện tập cao độ chơi trò chơi, thì cốc nước cũng cầm không xong…
Cũng may quy định thi đấu đều là hai tháng thi đấu ba trận, cho nên ảnh hưởng cũng không thức sự rõ ràng, chiến đội ZGDX cũng thuận lợi đứng thứ nhất ở bảng đấu thứ nhất, đi vào trận tứ kết, tuy rằng trận đấu là năm vòng thắng hai nhưng mà bởi vì thực lực của bọn họ quá mạnh mà ở trận tứ kết cũng nhanh chóng thắng 3:0 trước đối thủ,toàn bộ trận đấu chỉ dùng vẻn vẹn chưa đến hai giờ—
Nhưng chiến đội CK là khối xương cứng.
Hiện tại, ba giờ đã trôi qua, cũng không biết đôi bàn tay của Minh thần có còn chống đỡ nổi hay không.
Đồng Dao có phần lo lắng quay trở lại vị trí ngồi, lúc này vòng đấu thứ tư đã bắt đầu, những thành viện đều từ phòng nghỉ đi ra vị trí ngồi của mình—Đồng Dao quan tâm đầu tiên là đến Minh thần, lập tức phát hiện ra bây giờ trông anh có vẻ mỏi mệt, hơn nữa trên cổ tay cũng có băng.
Khi anh lấy cốc uống nước cũng là dùng tay trái lấy.
Lòng Đồng Dao rơi lộp bộp một chút, nhất thời có dự cảm xấu.
Quay đầu nhìn chiến đội CK bên kia, Giản Dương ngồi ở vị trí của bản thân cúi đầu không nói một lời, chỉ là hai mắt đăm đăm nhìn màn hình máy tính trước mặt mình– Cái bộ dạng này Đồng Dao đã nhìn thấy hai năm trước, khi đó Giản Dương mới làm tuyển thủ, tuy rằng đã ngồi ổn định ở vị trí nhưng mới thua một trận đấu mà trên mạng đã bắt đầu thổi phồng tin tức. Khi anh ta trở về trụ sở với Đồng Dao nhìn bảng điểm chính là bộ dáng như thế này…
Lúc ấy, Đồng Dao nói với anh ta, xong rồi thì phải đi ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, liền phát hiện anh ta vẫn duy trì tư thế như trước khi Đồng Dao đi ngủ, chỉ là đang chơi trò chơi. Đồng Dao nhìn vào bảng thành tích, cả đêm chiến đấu là một sắc màu xanh là ngập tràn không thua một trận nào, hơn nữa còn đem theo đồng đội là Carry, ở server hàn quốc cấp Kim cương một đường thành Cao thủ hơn mười điểm, còn hơn một trăm trận thắng.
Đồng Dao: “…”
Cho nên người ở trước mắt là đang trong trạng thái muốn bạo loạn?
Đồng Dao suy nghĩ, lập tức lộ ra thần sắc hỏng mất rồi, chỉ muốn một ngụm cắn vào đầu bản thân—
Âm thanh này so với huấn luyện viên khi học cấp ba học quân sự còn nghiêm hơn, vì thế Đồng Dao tự giác theo phản xẹ có điều kiện nghiêm nghỉ, thẳng cổ trả lời: “…Bốn mươi sáu.”
Người đàn ông nghe vậy thả điện thoại trong tay xuống, đưa cánh tay dài, những ngón tay thon mà sạch sẽ nhấn xuống phím “46”… Theo tay của anh ta đung đưa trước mặt Đồng Dao, cô ngửi thấy một hỗn hợp mùi của yên thảo và nước rửa tay thanh mát nhàn nhạt.
Đồng Dao: “…cảm ơn.”
Người phía sau không trả lời.
Trong thang máy lại một lần nữa nước mắt xấu hổ.
Thang máy chậm rãi đi lên.
Cùng lúc đó, Đồng Dao cảm thấy là người đứng phía sau lưng như là hiểu lầm cái gì, càng nghĩ càng không đúng, cuối cùng khi số tầng trong thang máy hiện lên số 19, miệng cô đột nhiên bật ra một câu: “Tôi với tới.”
Lục Tư Thành đang nhấn di động bằng tay bỗng nhiên dừng lại.
Đồng Dao: “Phím này chỉ đến lông mày của tôi thôi, anh xem, tôi thật sự có thể với tới.”
Cô cố gắng duỗi tay ra nhưng ngón trỏ lại chỉ đảo quanh vị trí “36”.
Lục Tư Thành: “…”
Lục Tư Thành: “A.”
Đồng Dao: “… … … …”
Thang máy “Đinh” một tiếng, cửa mở ra, người đàn ông đứng phía sau lưng Đồng Dao đi ra ngoài.
Cửa thang máy khép lại.
Để lại Đồng Dao vẫn còn quật cường cong còn ngón trỏ, đôi mắt hỗn độn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đồng Dao: Tôi không phải chú lùn.
Lục Tư Thành: Tôi tin.
Tiểu Vũ: Lại một lần nữa cảm thấy cặp cao – lùn Thành Dao này đáng yêu vc, rất giống cặp Tiểu Hi Giang Thần nhé!