Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 18 :

Ngày đăng: 21:39 19/04/20


Edit: Dương Tử Nguyệt



Cơn tuyết đầu đông bắt đầu từ đêm qua vẫn chưa dừng lại, đến trưa hôm sau thì đã tích được một lớp tuyết dày, Nghi Lâm đi ra khỏi phong, gió thổi mạnh mẽ, thổi vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, không biết sao lại nhớ tới chuyện năm trước, lúc đó cô ở phái Hằng Sơn cùng Nghi Mẫn và các sư tỷ ngồi một chỗ sưởi ấm, lúc đó tuy kham khổ, nhưng lòng lại bình yên hạn phúc, không giống bây giờ, đề phòng khắp nơi, chuyện gì cũng phải cận thận, chỉ sợ không chú ý một cái là mất mạng, gây họa tới sư môn.



Cô không lo lắng Đông Phương Triệt sẽ vì cô mà diệt phái Hằng Sơn, dù sao cái khẩu hiệu “Ngũ Nhạc kiếm phái, cùng suy nghĩ cùng hành động” không phải đề làm cảnh, có điều… Nếu Đông Phương Triệt ngấm ngầm giết vài đồng môn ở phái Hằng Sơn lúc xuống núi để hả giận thì… Cô không thể mạo hiểm được. Ba Hàn nói, làm người phải có trách nhiệm, làm việc không được để thẹn với lương tâm. Nghi Lâm tự nhận mình không theo đuổi tới cảnh giới đó, cô có thể không quan tâm mạng sống của người xa lạ, nhưng mạng của các đệ tử phái Hằng Sơn… Cô không thể bỏ mặc.



Đông Phương Triệt ngồi ở phòng khách đợi cô tới ăn cơm, lúc Nghi Lâm cầm lò sưởi đi vào thì hách xì một cái, trong phòng rất ấm, nhưng bên ngoài lại lạnh lẽo, nóng lạnh đan xem, thật sự rất dễ bị cảm. Đông Phương Triệt ngoắc tay bảo cô tới gần, lấy tay vuốt lưng cô, oán trách “Sao không mặc áo lông cừu ta đưa uội?” Nghi Lâm hít mũi, chu miệng nói “Trời lạnh như vậy, không ra cửa mới tốt, lần sau sư phụ ăn đây một mình đi, con ăn trong phòng là được rồi” Đông Phương Triệt cười mắng “Muội còn nói vậy nữa, không ra cửa sao được? Trẻ nhỏ nên ra ngoài chơi mới tốt” Nghi Lâm nói sạo “Đi ra ngoài chơi cũng phải ăn no mới có sức chơi” Đông Phương Triệt nhéo má cô “Còn cãi cùn, được rồi, mau ăn đi, hôm nay toàn là đồ muội thích ăn”



Ăn cơm xong, Nghi Lâm nói với Đông Phương Triệt “Sư phụ còn thiếu con hai mươi chín bệnh nhân đó!” Đông Phương Triệt uống một ngụm trà nóng, bất đắt dĩ nói “Yên tâm, không quên được, lát nữa chú Trung sẽ mang người tới, ta sẽ để Đinh Nhất dọn dẹp phòng bên cạnh, muội ở đó chẩn bệnh cho người ta” Nghi Lâm muốn nói, để bệnh nhân đi ra trời lạnh cũng không tốt, nhưng nghĩ tới thân phận ‘mồi nhử’ của cô bây giờ thì thôi, người ta chết mặc người ta, cô vẫn nên ngốc ở điện Lưỡng Nghi thôi.




Đông Phương Triệt kéo cô dậy nói “Được rồi, ngoan, ta cũng không muốn gọi muội dậy giữa đêm khuya, có điều nếu chúng ta không đi xem một cái thì sẽ khó nói chuyện” Nghi Lâm bĩu môi “Con vừa nằm mơ giấc mơ rất đẹp, không biết bao giờ mới gặp lại” Đông Phương Triệt nhéo mũi cô “Giấc mơ gì mà muội để ý như thế?” Nói xong, ngồi xổm xuống mang giày cho cô, Nghi Lâm không dám để hắn làm, đoạt lấy giày tự mang, tùy ý trả lời “Con mơ thấy cha mẹ con” Đông Phương Triệt nghi ngờ nói “Không phải muội chưa từng gặp qua cha mẹ muội sao?” Nghi Lâm liếc hắn nói “Cha mẹ luôn có hình dáng trong lòng con” Đông Phương Triệt cảm thấy thú vị, lại thấy đôi mắt cô có chút hồng, không dám chọc cô, giúp cô mặc quần áo, sau đó khoác áo choàng lông chồn bạc, cầm tay cô nói “Chúng ta đi nhanh một chút, nếu không sẽ có người nói bậy”



Tuyết bên ngoài vẫn rơi, tuyết đọng rất dày, Nghi Lâm mang dày da đi trên tuyết rất khó khăn, Đông Phương Triệt thấy vậy, ôm cô lên, sau đó thi triển khinh công quỷ dị của mình, khinh công rất nhanh, đi rất thoải mái, Nghi Lâm nhìn xuống từ vai hắn, trên mặt tuyết chỉ để dấu chân nhẹ nhàng, một lát sau đã bị tuyết bao lại, không có tung tích, nội lực thật cao, khinh công thật biến thái.



Không biết bao giờ cô mới đạt cảnh giới như vậy ở Lăng Ba Vi Bộ.



“Sư phụ, Hướng hữu sứ kia, con có nên cứu không?” Nghi Lâm hỏi hắn. Đông Phương Triệt dịu dàng nói “Có thể cứu thì cứu, nếu không cứ để ông ta chết như vậy thì thanh danh của ta cũng không tốt” Nghi Lâm lại hỏi “Nếu cứu không được thì sao?” Âm thanh của Đông Phương Triệt rất nhẹ “Vậy đó là ý trời, chúng ta không đảo được ý trời” Nghi Lâm không biết nói sao, đột nhiên cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, cô rùng mình, nhỏ giọng nói “Nhị sư phụ con từng nói, không được thấy chết không cứu, con cũng từng thề, có những lời này của sư phụ, con an tâm”