Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại
Chương 54 :
Ngày đăng: 21:40 19/04/20
Edit: Dương Tử Nguyệt
Trong Phong Nhã viện có một ao nhỏ, bên trong nuôi hơn mười loại cá, thời tiết hôm nay có chút âm trầm như muốn mưa, kỳ kinh nguyệt của Nghi Lâm đến rất đúng lúc, bởi vì là ngày đầu nên ra không nhiều. Đông Phương Triệt không cho cô xuống giường, cô gái nhorkhoong muốn nằm trên giường, ỷ vào cửa sổ nhìn ra ao cá nhỏ bên ngoài, Nghi Lâm hưng phấn nói “Đông Phương, ta muốn câu cá” Từ cái ngày ái muội đó trở về sau, cô không gọi hắn là sư phụ mà gọi hắn là Đông Phương.
Hai người đều hiểu ý tứ này, dù sao cũng đã như thế rồi, nếu gọi ‘sư phụ’ cũng có chút hơi…
“Câu cá?” Đuôi lông mày Đông Phương Triệt nhếch lên, cười nói ‘Nếu muội không sợ đám giun mềm mềm tởm tởm đó thì chẳng sao”
Con giun… A….
Nghi Lâm thay đổi ý nghĩ ngay lập tức, nói “Ta không câu cá”
Thấy cô nhát gan như vậy, Đông Phương cốc đầu cô một cái, bất đắc dĩ nói “Nếu như muội đấu với người khác, nhược điểm này sẽ hại muội”
Nghi Lâm bĩu môi nói “Trên người ta có một đống mê dược, chưa ngu tới mức đi đánh nhau với người khác đâu”
Tuy cô nói cũng có lý nhưng hắn sẽ không để người khác có cơ hội ra tay với cô, nhưng mà… cái bộ dạng lúc này của cô giống như người ta đánh nhau đều là kẻ ngốc khiến hắn rất muốn đánh cô mấy cái.
Chạng vạng, cơn mưa tích góp trong một ngày bắt đầu hạ xuống, đám chim nhỏ bên ngoài cũng đi tìm chỗ trú mưa, Đông Phương Triệt vẫn giống như trước, đứng ở cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, nửa canh giờ trôi qua như thế. Nghi Lâm đã quen với chuyện này, với lại cô không tính để ý cái trò thiếu não này của hắn, cho nên lúc hắn xem mưa, cô chán nản nghịch bàn cờ, tự mình chơi trò cờ năm quân.
Hai ngày nữa trôi qua, đêm nay, Đông Phương Triệt đột nhiên nói với Nghi Lâm, bảo cô chuẩn bị nhiều mê dược và độc dược, Nghi Lâm hỏi hắn muốn làm gì, cũng có chút phòng bị, sợ hắn đi làm chuyện xấu. Đông Phương Triệt tức giận nói “Không phải muội muốn gây phiền toái cho phái Tung Sơn sao? Bình thường ta đã không có thời gian ở với muội, nếu phái những người khác đi thì không ổn, đành phải dùng thủ đoạn ngầm này”
Khóe miệng Nghi Lâm co rút, nghe chữ ‘ngầm’ trong miệng Đông Phương Bất Bại…thật sự khiến người khác xấu hổ mà
~“Ngươi cam đoan chỉ đối phó với phái Tung Sơn thôi nhé! Tuyệt đối không được làm hại người khác” Cô lo lắng yêu cầu.
Đông Phương Triệt khinh thường nói “Nếu không phải vì muội để ý phái Hằng Sơn, không muốn làm rối, ta cần gì phải làm mấy thủ đoạn tiểu nhân này?” Vì cô, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì. Cho dù là ma giáo cũng chú ý quy củ của giang hồ, mấy thứ như mê dược này đúng là không lên mặt bàn được.
Nghi Lâm biết hắn vì mình, cảm thấy cảm động, nhịn không được dịu dàng nói “Làm vậy có thể khiến người khác giận không? Có mang tới phiền toái cho Nhật Nguyệt thần giáo không?” Dù sao cái loại kỹ xảo ti bỉ này, đối với chính đạo mà nói thì chỉ có ma giáo mới làm được. Nếu vì hành vi ích kỷ của cô mà làm phiền Nhật Nguyệt thần giáo…còn khiến hai bên đánh nhau… Nhớ tới cái cảnh quần hùng vây quanh Quang Minh đỉnh trong [Ỷ Thiên Đồ Long Ký]… Cái này…. Thật sự rất đáng sợ….
Biết nha đầu này bắt đầu mềm lòng, Đông Phương Triệt thản nhiên nói “Yên tâm, ta sẽ để lại chút chứng cứ, chỉ thẳng về phía Bạch Liên giáo của Nam Cương”
Bạch Liên giáo? Tuy rằng chuyện này không có đạo đức, nhưng Bạch Liên giáo lại ở Nam Cương, chuyên dùng độc, chính đạo cũng không thể vì mấy người bị phế võ công của phái Tung Sơn mà chạy tới Nam Cương báo thù. Nghĩ tới đây, Nghi Lâm nói với Đông Phương Triệt “Vậy ngươi đừng có giết người của phái Tung Sơn, chỉ phế võ công của mười ba người là được, năm trước không phải ngươi đã phế ba người sao? Còn mười cũng đừng giữ lại ai”
Đông Phương Triệt im lặng nhìn cô, rất muốn nói, với người tập võ mà nói, phế võ công còn không nhân từ bằng việc lấy mạng họ luôn, nhưng người của phái Tung Sơn không thể giết, nếu giết thì vấn đề rất nghiêm trọng, có khi ‘ăn trộm gà không được mà mất nắm gạo’, đắc tội cả hai bên, hắn không sợ chính đạo và Bạch Liên giáo kia, nhưng nếu họ liên thủ lại thì Nhật Nguyệt thần giáo sẽ tổn thương rất lớn, hắn là giáo chủ, phải tìm điều tốt ban cho giáo chúng chứ không phải đưa họ tới miệng của tử thần.
Đêm nay, có hai tên có chú ý rất thiếu đạo đức nói chuyện, giang hồ sắp chuyển trời rồi….