Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 62 :

Ngày đăng: 21:40 19/04/20


Edit: Dương Tử Nguyệt



Nghi Lâm mang mạn che mặt rồi công khai rời khỏi điện Lưỡng Nghi với Đông Phương Triệt, đi đến Nhật Nguyệt thần điện.



Trên đường đi, cô hỏi hắn “Vì sao Dương Liên Đình lại mời người Bạch Liên giáo đến đây?”



Đông Phương Triệt trả lời “Nếu có chuyện lớn, nhìn khắp giang hồ, có thể liên kết với Nhật Nguyệt thần giáo chỉ có Bạch Liên giáo thích hợp” Có thể liên hợp với ma giáo thì chỉ có tà ma ngoại đạo mà thôi.



Nghi Lâm không bình tĩnh, dừng chân nói “Ngươi đã nói với ta sẽ không mưu đồ võ lâm”



Đông Phương Triệt xoa đầu cô, cười nói “Ta đã nói rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là thân thể của muội, có điều Dương Liên Đình rời tổng đàn một năm, nhưng không liên hệ với tổng đàn, ta cho rằng hắn chết rồi, không nghĩ đến hôm nay lại trở về”



Những lời này của hắn để lộ hai tin tức: Thứ nhất, Đông Phương có dã tâm, hắm muốn xưng bá võ lâm, nhưng vì tình huống thân thể của cô nên đành bỏ dở; Thứ hai, trong thời gian Dương Liên Đình không liên hệ tổng đàn, nhất định đã có vấn đề.



“Dương Liên Đình này vẫn còn đáng tin sao?” Cô hỏi.



Đôi mắt hẹp dài của Đông Phương Triệt híp lại, cười khẽ “Đứa ngốc, trên đời này, ngoài muội ra, ta không tin ai cả” Lời này là truyền âm, chỉ có mình cô nghe được.



Trời lúc này chỉ một màu lam, ánh mặt trời ấm áp, không khác gì ngày hôm qua, ngày hôm trước, ngày hôm kia, nhưng Nghi Lâm lại thấy hôm nay rất thư thái, bầu trời rất xinh đẹp. Nghi Lâm nghĩ, Đông Phương Triệt này…rất mâu thuẫn, đáng thương, khiến người ta vừa yêu vừa hận. Thật ra, đời này hắn không tồi, không nói đến vấn đề thâm ảo như yêu và không yêu kia, ít nhất, hắn yêu cô, sủng cô, bảo vệ cô, xem cô là trên hết, quan trọng nhất, hắn sẽ không bỏ qua cho cô, nếu đã thế, thuận theo tự nhiên, thừa nhận hắn cũng được.


“Không được!” Lúc tay hắn mạnh mẽ đâm vào cơ thể cô, lý trí trở về, cô mở miệng, âm thanh mềm mại không sức lực, giống như con mèo nhỏ bị bệnh, nhẹ nhàng rên rĩ.



“Không được?” Hắn vô tình lặp lại lời của cô nhưng động tác không dừng lại.



“Huynh…” Cô cắn môi, giọng nói có chút run rẩy “Huynh không thể…như thế…”



Hắn không nói lại, chỉ ngậm nụ hoa trước ngực cô.



“A



~” Cô không ức chế mà run lên, tay bắt lấy áo hắn, cố chấp nỉ non “Đông Phương



Không cần



~”



Hắn dùng đầu lưỡi liếm trên đóa anh đào “Nhưng thân thể của muội nói cho ta biết, muội muốn ta làm vậy với muội”



“Nhưng mà…Nhưng mà…”Nhưng mà cái gì? Cô không biết, giống như cái gì cũng không nhớ, ngay cả sức cũng không có. Thân thể mềm oặt, đầu óc cũng không nghĩ được gì….