Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 70 :

Ngày đăng: 21:40 19/04/20


Edit: Dương Tử Nguyệt



Chỉ nói vài câu đơn giản, Thất vương sai tôi tớ đằng sau đưa cho Hạ Tử Thanh một bọc màu xám, Hạ Tử Thanh nghiêng đầu giải thích với Nghi Lâm “Đây là trang phục của thái giám, chúng ta vẫn nên giả làm thái giám rồi vào cung, tránh tai mắt người khác”



A, cô gái nhỏ không nói gì, giả thái giám ào cung cũng chả sao, nhưng mà… Sao không đưa nó cho cô trước khi xuất môn? Với thân phận đặc thù của Hạ Tử Thanh, việc lấy đồ thái giám trước rất dễ dàng! Dĩ nhiên, việc này chỉ là chuyện cho, cô cũng không nói gì, chỉ phối hợp vào trong xe, đóng cửa cẩn thận, sau đó mới bắt đầu chậm rãi thay quần áo. May than trong xe ngựa vẫn còn, nội lực của cô gái nhỏ cũng có thể cung ứng thêm nhiệt lượng cho bản thân, nếu không, với thể chất như rác của cô gái nhỏ, bị cảm cúm đã quá nhẹ rồi.



Đông Phương đáng ghét!!!



Giáo chủ đáng thương, bởi vì không tỏ vẻ quan tâm lúc cô gái nhỏ rời đi, nên chỉ nằm thôi cũng trúng đạn.



Lúc xuất hiện trước mặt mọi người, thiếu niên tuấn mỹ bất phàm vì thay đổi trang phục trở thành thái giám nhỏ xinh đẹp yêu mị, bộ áo thái giám màu lam ở trên người cô như được dính ánh sáng chói lóa, Hạ Tử Thanh nghĩ, không có ai có thể mặc bộ trang phục đơn giản lại không có trang sức mà đẹp như cô



Dĩ nhiên, đây không phải là đè thấp người khác mà thật sự rất chói mắt.



Lúc Nghi Lâm đi ra mới phát hiện Hạ Tử Thanh cũng thay bộ đồ thái giám như mình, nơi này chỉ có một chiếc xe ngựa, nên hắn nhất định thay đồ bên ngoài, như vậy, lòng cô cũng thoải mái, dù sao cô cũng thay đồ trong xe ngựa ấm áp.



Lúc này, Thất vương đưa một lệnh bài màu bạc, dịu dàng giảng giải, nói đơn giản, lệnh bài này là ‘giấy thông hành, chứng minh thư’ để ra vào hoàng cung, đối với thái giám mà nói, có ý nghĩa rất quan trọng, nếu không có thứ này thì mọi thứ là mây bay, đồng thời cũng giao một tờ giấy chung với lệnh bài, trên giấy viết mấy chữ ‘XX ra cung khi nào và vì sao ra cung’, Hạ Tử Thanh nói lúc vào cung thì đưa nó cho thị vệ thủ thành, đợi thị vệ xác minh xong mới được vào.



Nghi Lâm cho rằng có Thất vương thì việc mình vào cung rất đơn giản, không ngờ Chu Tư Văn lại cẩn thận như thế, bởi vậy, có thể thấy được đứa con được hoàng đế sủng ái trong truyền thuyết cũng là người rất nghiêm cẩn chu toàn, không để lại điểm yếu nào.



Dặn những chuyện cần dặn xong, Thất vương mang theo tùy tùng rời khỏi, Hạ Tử Thanh nói Thất vương sẽ ở trong cung đón bọn họ, Nghi Lâm hiểu được, đây là thủ đoạn mà Chu Tư Văn bảo toàn cho bản thân, nếu lúc đó xảy ra chuyện gì cũng không ai bắt hắn ra ngoài.



Hai người vào xe ngựa ngồi lần nữa, Hạ Tử Thanh bắt đầu dặn dò cô lát nữa tiến cung thì thế nào, Nghi Lâm không ngại phiền, hắn nói, cô nghe, coi như giết thời gian.



Một lát sau thì đến cửa cung, Hạ Tử Thanh và Nghi Lâm xuống xe, hai người cúi đầu thuận lợi vào cung, nghĩ đến Thất vương an bài, nếu không thể vào cung thì quá tệ rồi, lại nhớ đến lúc hai người vào cung, có không ít thái giám bị hỏi một số vấn đề, còn bị kiểm tra người, cô và Hạ Tử Thanh lại không bị người đối đãi như vậy, chỉ cần giao tờ giấy là được thả người.



Hoàng cung bây giờ là Tử Cấm Thành sau này, kiếp trước Nghi Lâm đi thăm không ít nơi, tuy nói không nhớ rõ đường đi nhưng cũng không đến mức xa lạ.



Thất vương an bài rất thỏa đáng, vừa vào cung đã có người ra đón, Nghi Lâm bảo trì im lặng, cúi đầu đi theo, dọc đường không thấy ai, mục đích cuối cùng là đến điện Bảo Hòa, Thất vương tự mình đón hai người vào tiền sảnh.



Nơi này rất im lặng, vô cùng im lặng, còn có hơi thở chết chóc quanh quẩn nơi này. Nội tâm Nghi Lâm có chút không yên, cũng có chút bất an và khẩn trương, cho đến khi vào trong phòng ngủ với Thất vương, tay bắt mạch cho hoàng đế, sự lo lắng cuống cuồng của cô cũng chậm rãi bình ổn xuống, may mắn, còn có thể cứu



Thất vương và Hạ Tử Than him lặng và khẩn trương nhìn ‘Hàn Tiêu’, thứ nhất là ngừa người này làm chuyện xấu, thứ hai là lo lắng bệnh tình của hoàng đế, ‘Hàn Tiêu’ là hy vọng duy nhất trước mắt của bọn họ.



Nghi Lâm cẩn thận kiểm tra cơ thể của hoàng đế một lát, im lặng, lại là bí dược Nam Cương, Nam Cương này quá kiêu ngạo rồi! Nhìn ông lão tiều tụy và gầy yếu trước mắt, cô gái nhỏ bất đắc dĩ kết luận, ông lão cho dù có thể tỉnh lại cũng sống không quá hai năm, cô nói kết luận cho Thất vương, biểu tình của Thất vương cũng rất phức tạp, giống như vui lại giống như buồn, nhưng rõ ràng là tức giận vô cùng, dù sao hoàng đế của một nước lớn lại bị một tiểu tộc hạ độc, nó là sự châm chọc cũng như khiêu khích thẳng mặt!



Thất vương thu lại tâm tư hỗn độn và cảm xúc mênh mộng, sau đó hỏi “Có thể giải độc của phụ hoàng ta sao?”



Nói đến, cô gái nhỏ cũng có duyên với bí dược Nam Cương, đối với việc giải độc này, ban đầu còn mới lạ, cứng tay phải đi theo từng bước một, bây giờ có thể dùng mấy chữ ‘Tay quá quen việc’ để hình dung việc giải độc của cô gái nhỏ bây giờ, cô không nói nhiều, thẳng thắn nói: Có thể.
… …



Lúc Nghi Lâm đi ra khỏi tẩm điện của hoàng đế, sắc mặt trắng như tờ giấy, Thất vương và Hạ Tử Thanh vừa tò mò vừa lo lắng, Nghi Lâm không nhìn hai người, lập tức đi về sườn điện.



Đông Phương Triệt cảm nhận được sự khác thường của tiểu nha đầu, hắn ôm Nghi Lâm vào lòng, cô mê mang đem chuyện lão hoàng đế nói cho hắn, ánh mắt Đông Phương Triệt lóe lên tia sát khí rồi biến mất.



“Đông Phương, ta muốn về Hắc Mộc Nhai” Nghi Lâm cúi đầu nói, cô bang hoàng không biết làm sao, lại nhớ đến lúc gặp sư phụ, nhớ đến ông lão dạy hết những gì ông có ình, đau lòng nhất định phải có. Cô không biết nhiều chuyện của sư phụ, ngay cả tính danh sư phụ cũng không nguyện nói, nên bây giờ không cần phải tra cái chết của ông, người đã chết thì cứ như vậy thôi.



Tuy rằng đau lòng nhưng đầu óc Nghi Lâm rất thanh tỉnh, cô biết việc lão hoàng đế giữ mình lại không chỉ đơn thuần là việc sư phụ phó thác, Trường Sinh Môn là môn phái tự do, sư phụ không có khả năng để cô làm người của triều đình.



Cho nên lý do duy nhất là y thuật của cô có dụ hoặc lớn với lão hoàng đế.



Đông Phương Triệt đã sớm nhìn thấu, người này thông minh đến mức biến thái, chỉ nghe cô kể một chút đã biết mọi chuyện, thấy đầu óc nha đầu không bị mê muội, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, lão hoàng đế kia cũng quá mơ mộng, a, cũng nên dạy dỗ một chút.



Ý thức lãnh địa của giáo chủ đại nhân rất mạnh, lòng độc chiếm cũng rất mạnh, cho nên đối với kẻ có ý tưởng cướp đi người yêu của mình thì phải trả giá không nhỏ



*******



Bọn họ trở về Hắc Mộc Nhai trước giao thừa ba ngày. Dọc đường đi, tuy không thuận lợi, gặp mấy lần đuổi giết nhưng có công lao của mê dược mạnh mẽ của cô gái nhỏ, không tính là quá khó khăn.



Tâm trạng Nghi Lâm không tốt, càng chú ý chuyện bên ngoài, đối tượng chú ý của cô gái nhỏ là phái Hằng Sơn, Hành Vân sơn trang, triều đình, Nam Cương…



Bởi vì sắp đến giao thừa, Đông Phương Triệt bận hơn so với năm trước, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, tâm trạng của cô gái nhỏ càng tệ hơn



Đồng Mộ Niên cũng về Hắc Mộc Nhai, nhưng vì có nhiệm vụ nên không đến gặp Nghi Lâm.



Ngày hôm nay là ba mươi, Hắc Mộc Nhai náo nhiệt như năm trước. Chạng vạng, Đông Phương Triệt ép Nghi Lâm thay bộ váy đỏ thẫm, giống như tiên nữ, Nghi Laa cũng không đành lòng làm hắn thất vọng nên tùy ý hắn.



Ra khỏi điện Lưỡng Nghi, Đông Phương Triệt bịt kín hai mắt Nghi Lâm, Nghi Lâm tò mò hỏi “Vì sao lại bịt mắt?”



Đông Phương Triệt cười thần bí “Lát nữa muội sẽ biết”



Nghi Lâm nghĩ, hẳn là hắn muốn ình một kinh hỉ gì đó, vừa cảm động vừa chờ đợi, dùng khăn che màu hồng che lại, Đông Phương Triệt ôm cô lên, buông cô xuống trước Nhật Nguyệt thần điện, cầm tay cô đi vào trong điện. Nghi Lâm cảm giác được bốn phía có rất nhiều người, cô cũng nghĩ ra có gì đó, khăn che màu hồng bị người khác cầm xuống, sau đó nghe thấy âm thanh chúc mừng chỉnh tề thống nhất “Chúc mừng giáo chủ, phu nhân, chúc hai người trăm năm hảo hợp,…” Tiếng người liên tiếng, vang vọng khắp thần điện.



Đây là… Hôn lễ….



Bên tai là tiếng nói nhỏ quen thuộc “Từ nay về sau, muội và ta gắn bó với nhau, cùng sống cùng chết”