Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại
Chương 8 :
Ngày đăng: 21:39 19/04/20
Edit: Dương Tử Nguyệt
Người đàn ông rắn rết rút ngân châm xuống, Nghi Lâm lại bắt mạch cho hắn, mạch đập tốt hơn nhiều, người đàn ông rắn rết cười nhẹ nói “Bản sự của nha đầu này không nhỏ” Câu khen ngợi này của hắn có chút đột ngột, người đàn ông râu dài vội hỏi “Đông Phương huynh đệ, giờ đệ thế nào rồi, cảm thấy tốt hơn không?” Người đàn ông rắn rết cười nhìn hắn nói “Không nói dối huynh trưởng, sau khi ngân châm này rút ra, hô hấp của tiểu đệ tốt hơn rất nhiều, mặc dù ngực có chút đau nhưng không bị đè nén” Người đàn ông râu dài nghe vậy rất vui, khen Nghi Lâm mấy câu, Nghi Lâm thấy không khí bây giờ không tồi, lớn gan nhìn người đàn ông râu dài hỏi “Cái đó… Hai vị sư tỷ của ta không có việc gì chứ?”
Người đàn ông râu dài cười ha ha, vỗ ngực nói “Mặc dù ta không phải là anh hùng hảo hán nhưng khinh thường ám toán nữ nhân, yên tâm, hai sư tỷ của ngươi không có gì” Nghi Lâm hừ lạnh trong lòng, người nói khinh thường ám toán nữ nhân, vậy lần đánh lén lúc trước là gì? Nhưng xem bộ dạng người này không giống tiểu nhân hay nịnh bợ, cũng thấy hai sư tỷ Nghi Quang Nghi Mẫn bình yên vô sự.
Theo tình hình trước mắt, trong vòng hai mươi ngày cô khẳng định không thoát được, trừ việc điều trị mạch đập cho người đàn ông rắn rết, còn phải trị tay phải cho hắn, hai mươi ngày đã quá ngắn rồi. Ba của Nghi Lâm, cũng là ba Hàn đã dạy cô, làm người phải làm việc tới nơi tới chốn, không được bỏ dở giữa chừng, nhất là việc cứu người, càng không thể bỏ dỡ giữa chừng. Kiếp trước, Nghi Lâm hay bỏ dỡ giữa chừng nhiều việc, không học được nhiều tinh túy, nhưng ở trên y học, lại rất nghiêm túc, nhớ kỹ lời dạy bảo của ba mình, cho nên trong khoảng thời gian điều trị cho người đàn ông rắn rết này, cô nhất định không trốn. Tuy rằng đó là hành động ngu xuẩn, nhưng đây là y đức, cũng là nguyên tắc làm người của cô. Đương nhiên, nếu ba của cô biết con gái của mình vì lời dạy của mình mà dấn thân vào nguy hiểm nhất định sẽ hộc máu ba mét, sau đó hô: Hoang đường! Hoang đường!
“Chú à, có thể làm phiền chú đi báo tin cho hai vị sư tỷ của ta không? Nói ta muốn trị bệnh cứu người, không thể về trong thời gian ngắn, hai sư tỷ về trước báo cho sư phụ một tiếng” Nghi Lâm muốn viết một bức thư cho hai sư tỷ, nếu không hai người đó sẽ lo lắng muốn chết. Mà để hai người về phái Hằng Sơn trước là vì phòng ngừa vạn nhất, hai cặn bã ma giáo này nếu muốn giết người diệt khẩu thì hai sư tỷ cũng không có uy hiếp gì lớn, cô tự bảo vệ mình cũng không sai, Nghi Lâm không trông cậy Nghi Quang Nghi Mẫn có thể cứu mình, chỉ cầu hai người không liên lụy mình là đủ rồi.
Người đàn ông râu dài cười ha ha nói “Chuyện này thì dễ, ngươi cứu huynh đệ của ta tức là có ơn với ta, đợi lát nữa ta gửi thư qua, tránh cho hai sư tỷ ngươi tìm khắp nơi”
Mặc dù khó chịu nhưng cô chỉ có thể gào rống trong lòng, trên mặt không lộ cái gì, mím môi nói “Thật ra… Không cần ta đi theo… Ừ… Ta có thể viết phương pháp điều trị ra… Cái đó… Tới lúc đó tìm người biết y lý...Ừ… Là được”
Người đàn ông râu dài trừng mắt bất mãn “Huynh đệ ta mới luyện thần công đã như vậy, sau này không phải càng đáng sợ hơn? Tùy tiện tìm người biết y lý làm cái quái gì? Y thuật của người nọ có cao bằng người sao?”
Nghi Lâm rụt vai, khiêm tốn nói “Y thuật ta không quá giỏi, chỉ học hai năm thôi”
“Được rồi, nha đầu, đừng giả bộ ngớ ngẩn với ta, hôm nay ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi cứu được huynh đệ của ta, chúng ta sẽ cung ngươi phụng ngươi sủng ngươi, nhưng nếu chữa không tốt, hừ hừ, tuy rằng ngươi nhỏ tuổi, nhưng thông minh, hậu quả thế nào ngươi tự hiểu”
Nghi Lâm thầm mắng đám người này trở mặt nhanh, đầu óc lại chuyển nhanh hơn người khác, cô đương nhiên không muốn chết, người đàn ông rắn rết này nhất định phải chữa, lại nghĩ tới cuộc phiêu lưu khá lớn sắp tới, phải suy nghĩ bàn tính lâu dài, tạm thời chỉ có thể án binh bất động, tùy cơ ứng biến, sư môn cũng phải nói lại, nếu không phái Hằng Sơn sẽ trở mặt với Ma giáo, nghĩ tới đây, Nghi Lâm nói với người đàn ông râu dài “Ta có thể gửi thư về sư môn được không? Cũng phải nói cho sư phụ yên tâm, biết ta không biến mất vô cớ” Người đàn ông râu dài thấy khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, hai mắt đầy nước nhìn mình, vừa đáng yêu vừa đáng thương, nhịn không được nhéo má cô, cười nói “Có thể”