Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 3 : Trăm phần trăm ngạo kiều

Ngày đăng: 22:02 21/04/20


Tâm tình Trưởng Tôn Tử Quân thật không tốt. Hắn đã đếm không hết đây là lần thứ mấy Dịch Hi Thần sẩy thai, có mấy lần là do hắn không tiết chế làm quá lợi hại khiến hài tử sẩy mất (hắn cũng không muốn, chỉ tại tác giả đồng nhân thiết định cho hắn vừa thấy Dịch Hi Thần liền trăm phần trăm hóa thân cầm thú), có mấy lần là bị nhân vật phản diện nữ phụ hạ dược mà mất, cũng may Dịch Hi Thần là mảnh đất cày cấy rất tốt, gieo là sẽ có thu hoạch. Nhưng cứ luôn dằn vặt như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân cũng rất phiền. Nếu như muốn sinh, thì bất kể là một đứa hay là một đàn, đều nhanh chóng sinh ra cho rồi. Còn nếu không muốn sinh, tại sao phải để Dịch Hi Thần không ngừng mang thai chứ?



Tuy rằng Trưởng Tôn Tử Quân nghẹn một bụng hỏa, nhưng bất kể nói thế nào thì Dịch Hi Thần cũng là… mẹ của con hắn. Hiện tại hài tử lại không còn, cái chuyện sẩy thai này rất tổn thương thân thể, tuy mỗi lần Dịch Hi Thần đều không dùng đến mấy ngày lại giống như một người không có chuyện gì, nhưng thái độ Trưởng Tôn Tử Quân vẫn nghiêm túc lo lắng, vẫn là một phen cúi xuống bế y lên, chuẩn bị dẫn y đến cho trưởng lão Dược các xem.



Dịch Hi Thần cảm thấy mình đã bị kinh hãi. Trưởng Tôn Tử Quân là đang nói đùa hả, đặt tay trên bụng y nói cái gì mà hài tử, ông trời ạ, y là nam nhân, từ chỗ nào mà nhét hài tử vào trong bụng của mình?! Thật sự nhét vào, vậy phải dùng chỗ nào để đi ra hả?!



“A, ha ha.” Dịch Hi Thần nghẹn ra hai tiếng cười gượng, vươn tay đặt lên trán Trưởng Tôn Tử Quân, “Tử Quân, ngươi phát sốt đi?” Trưởng Tôn Tử Quân mặt băng sơn lại đùa giỡn như vậy, không buồn cười, có chút đáng sợ. Đáng sợ hơn là, vẻ mặt Trưởng Tôn Tử Quân thoạt nhìn nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút ý tứ đùa giỡn!!!



Trưởng Tôn Tử Quân không thích y tứ chi tiếp xúc, mỗi lần Dịch Hi Thần dùng đôi tay có chút lạnh kia đặt lên người hắn bất luận là bộ phận nào, cũng giống như đang châm dầu vào lửa trong lòng hắn. Cái cảm giác này tuy rằng hắn không thích, nhưng không có cách nào khắc chế, sự tình một khi tiếp tục phát triển, thời gian cả ngày của bọn họ liền lãng phí ở trên giường. Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói: “Nam nhân, đừng đùa với lửa.”



Dịch Hi Thần: “……” 



“Tử Quân! Tử Quân! Trưởng Tôn Tử Quân!” Dịch Hi Thần giãy dụa thật sự từ trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân nhảy ra ngoài. Nếu để cho các đệ tử và trưởng lão khác trong Thiên Kiếm môn nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân ôm ngang y đi tới đi lui, da mặt này của y thật sự không biết đặt ở chỗ nào nữa.



“Ta sai rồi, ta biết sai rồi! Ta không bao giờ đùa ngươi nữa!” Dịch Hi Thần vừa nói xin lỗi vừa lùi về sau. Y biết mà, nhất định là y luôn đùa giỡn Trưởng Tôn Tử Quân, dùng vài lời khinh bạc trêu hắn, chọc giận sư huynh, nghĩ ra phương pháp như vậy để trả thù y!



Sắc mặt Trưởng Tôn Tử Quân âm tình bất định nhìn Dịch Hi Thần: “Đùa ta? Làm mất hài tử của chúng ta, chuyện nghiêm trọng như vậy, ngươi nói là đùa ta?”



Da gà toàn thân Dịch Hi Thần đều sắp dựng lên hết. Hiện tại y mới biết, để một tên mặt băng sơn đùa giỡn thật sự là một chuyện rất đáng sợ, ngày nào đó nếu như y được làm chưởng môn phái Thiên Kiếm, y nhất định phải ban bố một môn quy mới: người không biết đùa giỡn tuyệt đối không cho phép đùa giỡn!



“Là ngươi gào khóc cầu ta cho ngươi một hài tử!” Trưởng Tôn Tử Quân hít sâu một hơi, bi phẫn nói, “Ngươi nói sinh hài tử, ngươi mới là một nam nhân hoàn chỉnh!”



“Trời ạ, ngươi vẫn chưa xong à!” Dịch Hi Thần sắp chết rồi. Không cần luôn nói y sinh hài tử mà!! Cảm thấy mông đau một cách khó hiểu a a a a a a a!!!



Ngay lúc này, một giọng nói ôn văn tao nhã truyền vào lỗ tai bọn họ.



“Trưởng Tôn sư đệ, Dịch sư đệ, các ngươi đang làm gì?” Một người mặc trang phục đệ tử trước ngực có ba vạch trắng đi tới.



Dịch Hi Thần liền tựa như nhìn thấy cứu tinh, nhào tới bắt lấy cánh tay người ta: “Lục sư huynh! Chào buổi sáng a ha ha ha ha ha ha!”



Người tới tên là Lục Tử Hào, là đại đệ tử đắc lực nhất dưới trướng trưởng lão Luyện Kiếm các. Tại Thiên Kiếm môn, tổng cộng có tứ đại nội các, theo thứ tự là Luyện Kiếm các, Thủ Kiếm các, Tu Kiếm các cùng Dược các. Những môn phái tu tiên khác đại khái giống nhau, đều có tổ chức tương tự. Thiên Kiếm môn là một môn phái kiếm tu, thế lực lớn nhất tự nhiên là Luyện Kiếm các, đệ tử Luyện Kiếm các mỗi người đều là nhân trung long phượng. Mà sống không tốt nhất, là đệ tử Dược các. Bởi vì tất cả mọi người không phải dược tu chính thống, bản lĩnh luyện đan bình thường không nói, còn làm chậm trễ tu tập kiếm pháp.



—— tương đối xui xẻo là, Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân đều là đệ tử Dược các. Dịch Hi Thần là bởi vì thiên tư quá kém, Thiên Kiếm môn có thể nhận y cũng đã là mở ra một con đường, mà Trưởng Tôn Tử Quân lúc vừa vào môn phái vốn là đệ tử Luyện Kiếm các, hơn nữa mặc dù ở Luyện Kiếm các, hắn cũng là nổi trội xuất chúng, chỉ là tính cách quá mức cao ngạo, đắc tội những đệ tử khác, những người kia dùng chút thủ đoạn làm hắn xúc phạm môn quy, hắn liền bị xử lý đưa đến Dược các.



Lúc đó Lục Tử Hào và Trưởng Tôn Tử Quân là cùng tiến vào sơn môn, chung sống ở Luyện Kiếm các một thời gian, hắn ta thấy Trưởng Tôn Tử Quân thiên phú dị bẩm, vẫn luôn vô cùng thưởng thức hắn, gần mười năm trôi qua, thân phận hai người trong môn phái đã là khác biệt một trời một vực, nhưng Lục Tử Hào vẫn như trước rất quan tâm Trưởng Tôn Tử Quân. Trong thiết định của nguyên tác, Lục Tử Hào là công tử văn nhã ôn văn nho nhã, cũng là nam nhân ấm áp lưu hành nhất đương thời, trong quá trình tu luyện của Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đã giúp bọn họ không ít việc. Có thể nói, ngoại trừ hai nhân vật chính Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần, Lục Tử Hào việc đáng làm thì phải làm là nhân vật được hoan nghênh nhất.



Mà trong thế giới đồng nhân…



Lục Tử Hào bị Dịch Hi Thần nhiệt tình quá mức bình thường làm sợ hết hồn, rất có điểm thụ sủng nhược kinh: “A, a? Chào, chào nha hai vị sư đệ.”



Để giảm bớt tình cảnh lúng túng, Dịch Hi Thần liều mạng tìm đề tài nói cười với Lục Tử Hào. Cũng may tính cách y rộng rãi, trong chốc lát liền đem chuyện vừa rồi bỏ ra sau đầu.



Lục Tử Hào vỗ vỗ vai y, ôn nhu nói: “Hai người các ngươi luyện kiếm cho tốt, qua mười ngày chính là đại hội so kiếm của đệ tử tứ các, người thắng có thể nhận ngũ hành linh thạch mà chưởng môn vừa thu được từ thiên vực, dùng năng lực của hai người các ngươi, nhất định có thể tranh được một ít.”




Nếu là như vậy, y nhất định phải chịu trách nhiệm với Trưởng Tôn Tử Quân. Không nói Tử Quân là bị y làm hại, bọn họ là bằng hữu tốt nhất, y nhất định phải nghĩ biện phap chữa khỏi bệnh cho Tử Quân!



Dịch Hi Thần kêu lên: “Lục sư huynh, trước tiên ngươi giúp ta trấn an Tử Quân một chút, ta lập tức đi luyện tỉnh thần đan!” Nói xong quay đầu bỏ chạy, nhanh như chớp liền mất bóng, còn lại cặp “tình địch” Trưởng Tôn Tử Quân và Lục Tử Hào này mắt to trừng mắt nhỏ.



“A, ha ha.” Lục Tử Hào cũng chưa từng xử lý qua tình huống như thế, cười gượng hai tiếng, ôn tồn hòa nhã noi, “Luyện kiếm mệt khong? Nếu không ta cùng sư đệ vào phòng nghỉ một lát trước đã… ”



Dịch Hi Thần vừa đi, chỉ số thông minh bị cưỡng chế logout của Trưởng Tôn Tử Quan liền trơ lại mọt chút. Tình huống trước mắt này, rất quỷ dị, vô cùng quỷ dị. Nhưng mà cụ thể là thứ gì đã xảy ra biến hóa, Trưởng Tôn Tử Quân đáng thương van không thể hoàn toàn thể nghiệm và quan sát, điều duy nhất hắn biết được, chính là Dịch Hi Thần và Lục Tử Hào giống như thay đổi thành hai người khác, tính cách đều không giống.



Trưởng Tôn Tử Quân không nói một lời xoay người rời đi. Lục Tử Hào không rõ vì sao, vội vã đuổi theo phía sau.



Trên đường mỗi khi Trưởng Tôn Tử Quân gặp được một đệ tử, sẽ hỏi một câu hiện giờ là năm nào, mỗi người đều nghiêm trang trả lơi han là năm bính thin. Hỏi thêm một câu lúc nào mở đại hội so kiếm, cũng đều đáp là mười ngày sau, hoàn toàn nhất trí với lời giải thích của Dịch Hi Thần và Lục Tử Hào.



Toàn bộ người của sơn môn liên hợp lại cùng đùa giỡn hắn ư? Không có đạo lý nha, hắn đã làm chuyện gì chọc nhiều người tức giận sao? Lúc bình thường hắn cũng chì là sắc bén một chút, tàn nhẫn một chút, đem mấy người dám to gan mơ ước hoa cúc Dịch Hi Thần đều đánh đến sống dỏ’ chết dở miệng phun máu tươi thôi. Mà Thiên Kiếm môn có mấy người mơ ước hoa cúc của Dịch Hỉ Thần chứ?… Chờ một chút, hình như phần lớn nhân vật nam có ấn tượng, đều như hổ rình mồi đối với hoa cúc Dịch Hi Thần nhỉ? Nói cách khác, hầu như người toàn sơn môn đều từng bị hắn giáo huấn qua à…



Trưởng Tôn Tử Quân có chút hỏng mất. Vì sao từ trước giờ tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện đáng sợ như thế là đương nhiên hả! Vì sao trước đây hắn chưa từng nghi ngờ những việc này hả!



Lục Tử Hào theo sau lưng Trưởng Tôn Tử Quân, cẩn thận mở miệng: “Ngươi xem, năm nay thật sự là năm bính thin, chúng ta không có lừa ngươi. Trưởng Tôn sư đệ, có thể là tối hôm qua ngươi chịu chút kích thích, không sao cả, để trương lao Dược các xem một chút là tốt rồi…”



Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn một gốc cây nhỏ bên bờ sông. Đó là mấy năm trước hắn và Dịch Hi Thần cùng trồng xuống, trong ấn tượng của hắn, cây đào này hẳn là đã nở hoa kết trái, nhưng bây giờ, nó lại chì là một cây con nho nhỏ.



———-nếu như người biết lừa người, vậy đồ vật thì không biết.



Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên cuồng chân chạy như điên.



Lục Tử Hào nào dám để một mình hắn chạy loạn, theo sát ở phía sau không nghỉ: “Trưởng Tôn sư đệ, ngươi đừng chạy mà, ta với ngươi vẫn là đến xem Dược trưởng lão trước đi!”



Xuyên qua rừng đào, quẹo qua sân luyện kiếm, phía sau chính là Thần Nông điện. Cửa Thần Nông điện có dán kỷ niên biểu, ky niến biểu là quyển trục tự động vận hành bằng thần lực thượng cổ, không ai có thể tùy ý thay đổi nó.



Sách vở thời xưa thường cuốn lại thành trục, nên gọi là quyển trục. Trên kỷ niên biểu rõ ràng viết năm bính thin, tháng mậu tuất, ngày canh ngọ.



Trưởng Tôn Tử Quân lui về sau một bước, đầu óc có chút mơ hồ.



Tại sao hiện thực cùng ký ức lại phát sinh thác loạn? Là hắn mộng mọt giấc mọng tốt đẹp vừa mộng là tám năm à? Hay là hắn trúng mê chướng gì khiến tâm trí thác loạn? Hoặc là có người sử dụng pháp bảo gì làm hắn đi nhầm vào canh cửa thơi không? Lại nói hắn nhớ mang máng tối hôm qua ngủ đến mơ hồ thì ngoài cửa sổ một đạo sấm sét đọng trời đánh xuống, ánh sáng chói mắt còn đánh thức hắn một lần, khi đó hắn tưởng một vị đại năng độ kiếp, chẳng lẽ là đạo thiên lôi kia có gì kỳ lạ?



Theo ta hiểu thì là một người có pháp lực cao thâm.



Đúng lúc này, một âm thanh chói tai vang lên ở sau lưng



“Chà, đây là ai vậy? Lục sư huynh, sao ngươi luôn dính với mấy thứ rác rưởi thế, sẽ vô cớ dính rất nhiều xúi quẩy đó.”



Trưởng Tôn Tử Quân nghe nói như thế, chậc một tiếng, chậm^ rãi xoay người. Người hắn ghét nhất trên toàn thế giới xuất hiện——-Tiêu Khôi.