Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 40 : Rừng hắc vụ

Ngày đăng: 22:02 21/04/20


Bốn người gặp lại, không cần nhiều lời vô nghĩa, bội kiếm của Dịch Hi Thần ra khỏi vỏ, đột nhiên hướng về ngực ngự thú đan tu kia đâm tới!



Ngự thú đan tu kia hoang mang hoảng loạn lùi về sau, nhưng mà trong ma vụ này thân thủ của gã há có thể nhanh nhẹn như vậy, mắt thấy mũi kiếm sắp sửa đâm thủng lồng ngực của gã, lại đột ngột dừng lại! —— Lang Dược đột nhiên ra tay, một phát bắt được lưỡi kiếm của Dịch Hi Thần!



Mặc dù tu vi hắn thâm hậu, nhưng cũng là thân thể máu thịt, há có thể chống lại được binh khí, trong nháy mắt bàn tay đã máu me đầm đìa!



Dịch Hi Thần nhíu mày: “Đại lang!”



Bất quá chỉ một ngày không gặp, ấn ký màu đỏ ở mi tâm Lang Dược thế mà đã biến thành màu đen, mơ hồ còn có mấy phần màu đỏ. Nếu không phải lúc trước bọn họ từng gặp, chỉ sợ phải cho rằng ấn ký ở mi tâm băng phong cự lang vốn dĩ chính là màu đen.



Lang Dược nói: “Ngươi không giết được hắn.”



Lời này không hề giả, lôi hỏa điểu kia đột nhiên bị hút tới, nếu kiếm của Dịch Hi Thần lại tiến vào mấy phần, lôi hỏa điểu sẽ thay chủ nhân của nó đỡ chiêu kiếm này, hiển nhiên đây cũng là một kẻ xui xẻo bị hạ thuật chết thay!



Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ngự kiếm!”



Dịch Hi Thần cấp tốc triệu hồi kiếm, thay thế Thương Vân bảo kiếm, vì vậy Thương Vân bảo kiếm bay trở về trong tay Trưởng Tôn Tử Quân! Đến mức này, hắn đã không thể nhân từ nữa, nếu như lại bỏ mặc tà đạo này tung hoành trong rừng hắc vụ, không biết có bao nhiêu người bị gã hại chết!



Chỉ thấy quanh người Trưởng Tôn Tử Quân xuất hiện mười kiếm quang, cùng nhau chém về phía Lang Dược và ngự thú đan tu!



Ngự thú đan tu lập tức trốn ra phía sau Lang Dược, chỉ thấy hắc vụ quanh người bọn họ cấp tốc trở nên dày đặc, ánh kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân đi vào trong hắc vụ, mất đi tung tích.



Hai người đều hơi kinh ngạc. Trưởng Tôn Tử Quân lập tức triệu hồi kiếm, thấy trên lưỡi của Thương Vân bảo kiếm dính một chút vết máu, cũng không biết là của Lang Dược hay là ngự thú đan tu, chẳng qua là hắc vụ đột nhiên xuất hiện cắt ngang công kích kế tiếp của hắn, khiến hắn không thể đắc thủ.



Dịch Hi Thần nói: “Đại lang nhập ma rồi!”



Lúc trước gặp được, hắn ta đã lưu lạc thành thân thể nửa yêu nửa ma, nhưng bây giờ, yêu khí trên người hắn đã nhạt đến mức sắp không phát hiện được. Ấn ký màu đỏ ở mi tâm hắn biến thành màu đen, cũng bởi vì nguyên nhân này. Mà hắc vụ đột nhiên xuất hiện kia, là bị hắn điều động. Một quãng thời gian ngắn ngủi, hắn thế mà đã đến tình cảnh có thể thao túng ma vụ!



Trưởng Tôn Tử Quân nắm chặt Thương Vân bảo kiếm: “Không giữ hắn lại được!”



Ma đạo cùng tà đạo khác nhau, tà đạo bất quá chỉ là một ít thuật pháp không đủ tư cách, người người đều có thể tu. Mà bản chất của ma là “cướp đoạt”, ma đạo tu càng lợi hại, thứ có thể cướp đoạt cũng càng nhiều. Tu sĩ bình thường có thể dựa vào tu luyện tăng cường tu vi bản thân, mà sau khi nhập môn ma đạo, liền hoàn toàn dựa vào cướp đoạt người khác để thu được tu vi.



Các loại công pháp là tương khắc, một khi tu ma đạo, liền vĩnh viễn không thể chuyển vào chính đạo. Mà người đang chính đạo muốn chuyển vào ma đạo không dễ dàng như vậy, trừ khi tan hết một thân tu vi bắt đầu lại từ đầu, hoặc là luyện công luyện đến sai lầm, tẩu hỏa nhập ma.



Tẩu hỏa nhập ma là một việc cực kỳ hung hiểm, người bình thường căn bản là không có cách nào chịu đựng, một khi cướp cò sẽ bạo thể mà chết, gân cốt đứt từng khúc. Chỉ có cực ít người sau khi gân cốt đứt từng khúc có thể chữa trị được, nhưng cái này tương đương với việc trùng sinh lại một lần, huyết nhục, tu vi cả người toàn bộ đều được tái tạo, tệ nhất chính là, tâm tính tất nhiên đại biến, ma khí xâm nhập thần trí, lương tri mất hết, biến thành một ma nhân tâm tính thô bạo tàn ác.



Lang Dược kia, thế mà lại sa đọa đến thời điểm cuối cùng, sắp tẩu hỏa nhập ma rồi!



Kiếm khí của Trưởng Tôn Tử Quân toàn bộ khai hỏa, bức lui hắc vụ bốn phía, tìm được hai bóng người chạy trốn kia, đuổi theo!



Ngự thú đan tu quay đầu nhìn lại, thấy Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đuổi lại đây, sợ đến thay đổi sắc mặt, kêu lên: “Lang Dược!”



Lang Dược lập tức che ở trước người gã, thô bạo tàn ác mà quát lên: “Cút ngay!”



Trưởng Tôn Tử Quân há lại dông dài với hắn ta, mấy đạo kiếm quang chém về phía hai người họ: “Ngươi tự tìm đường chết!”



Lang Dược lập tức khởi động hắc vụ, miễn cưỡng tiếp được kiếm của hắn, lại bị đánh lui mấy bước. Hắc khí trong mắt hắn lấp loé, khoát tay, mấy đạo hắc khí đánh về phía Trưởng Tôn Tử Quân!




Kiều Giác không chút hoang mang, lại tiếp tục móc ra mấy quả, từng quả phân cho đám khỉ, để mỗi con đều có thể hưởng dụng được mỹ vị.



Một lát sau, tất cả đám khỉ đều tụ lại bên chân Kiều Giác, có con lăn lộn, có con túm ống quần gã, có con bò lên vai gã, tựa như đang làm nũng, đòi gã càng nhiều đồ ăn ngon hơn.



Cho tới lúc này, diễn xuất của Kiều Giác vẫn rất giống một ngự thú đan tu chính thống. Cái gọi là ngự thú đan tu, cũng là dựa vào bản lĩnh luyện đan, luyện chế ra thứ mà nhóm yêu thú thích, hoặc là ngũ hành tiên tài, bọn họ cung cấp cho đám yêu thú thứ mà yêu thú cần, đám yêu thú liền nguyện ý làm việc cho bọn họ.



Kiều Giác cười híp mắt hỏi đám khỉ: “Thích không? Còn muốn không?”



Đám khỉ líu ra líu ríu kêu lên.



Kiều Giác mở túi càn khôn ra, nhưng lúc này gã lấy ra cũng không phải là trái cây, mà là một ít linh thạch cùng tiên tài. Gã chậm rãi bày ra một trận pháp trên đất, chính mình đứng ở trong trận, ra hiệu cho bầy khỉ cùng tiến vào.



Gã rút dao găm ra, cắt đứt ngón tay mình, nhỏ giọt máu trên linh thạch ở mắt trận, lại dụ dỗ nói: “Nếu thích, ta có thể cho các ngươi ăn trái cây mỗi ngày. Mà các ngươi nghe theo ta, cùng ta ký khế ước, được không?”



Quyền hầu dù sao cũng là yêu thú trời sinh, tuy rằng không biết nói tiếng người, nhưng có thể thông nhân tính, tự nhiên là nghe hiểu. Có điều ước chừng bọn nó cũng chỉ nghe hiểu cái câu “có thể cho các ngươi ăn trái cây mỗi ngày” này, tất cả đều ngoan ngoãn tụ lại trong trận pháp.



Kiều Giác tiếp tục dụ dỗ nói: “Ký khế ước cần thành tâm, các ngươi là cam tâm tình nguyện đúng không? Không sao, cái gì cũng đừng nghĩ, chỉ nghĩ đến mấy quả trái cây vừa rồi có mùi vị gì là được, nhỏ giọt máu của các ngươi lên trên khối đá này… Rất tốt, chính là như vậy!”



Chỉ thấy linh thạch trên mắt trận không ngừng lấp lóe hồng quang, từng cái lại từng cái nô khế cứ như vậy kết xong rồi…



Xem đến chỗ này, Trưởng Tôn Tử Quân lập tức từ thức hải quyền hầu lui ra. Hắn mở mắt ra, chỉ thấy Dịch Hi Thần cũng mới vừa tỉnh táo, hai người nhìn nhau không nói gì.



Nếu như Kiều Giác không dùng loại nô khế tà đạo này, cách làm của gã, kỳ thực cũng chỉ là cách làm bình thường của ngự thú đan tu. Nhưng mà mấy con quyền hầu này, thế mà chỉ vì mấy trái điềm tiêu quả liền bán mình làm nô…



Tuy rằng chúng nó kỳ thực cũng rất đáng thương, nhưng Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần nhìn mấy tiểu đáng thương đó… lại không sinh được cảm giác đồng tình.



Dịch Hi Thần thở dài nói: “Ký ức của mấy con khỉ này không có gì dùng được.”



Mặc dù ở trong ký ức của quyền hầu thấy được trận pháp nô khế là bố trí như thế nào, nhưng quá trình ký khế ước đúng là hai bên tình nguyện, Kiều Giác không dùng thuật tà đạo khác, cho nên bọn họ không tìm được kẽ hở để hạ thủ. Chung quy thì trí lực của mấy con khỉ rất thấp, nhưng băng phong cự lang như Lang Dược vốn nên là thân thể bán tiên cũng bị Kiều Giác lừa, trong quá trình ký khế ước, Kiều Giác rất có thể đã dùng tà thuật gì đó, chỉ cần có thể tìm được cái đó, chính là mấu chốt cho bọn họ phá giải tà thuật.



“Vẫn phải đi tìm đại lang.” Dịch Hi Thần nói, “Ta cảm thấy, hình như là hắn cố ý nhập ma.”



“Ừm.” Trưởng Tôn Tử Quân gật đầu tán thành.



Hắn hút đi ma khí của Lang Dược, rõ ràng là đang trợ giúp Lang Dược, nhưng mà Lang Dược trái lại nổi giận. Từ trong lời nói của hắn ta cũng có thể nhận biết, dường như hắn ta đang tìm cách gì đó. Nhưng bất luận hắn ta có bao nhiêu dự định, bọn họ cũng không thể ngồi yên không để ý đến. Một khi Lang Dược triệt để nhập ma, không nói hắn ta sẽ có thể hại bao nhiêu người, ít nhất chính hắn ta là không còn đường sống nữa —— giữa đường nhập ma, nát cốt trùng sinh, hồn phách cũng sẽ bị ma khí nuốt chửng, trên thực tế sống sót chỉ là một ma vật bị tâm ma thao túng, cùng với người lúc trước cũng không có bao nhiêu quan hệ.



Trưởng Tôn Tử Quân hỏi: “Vừa rồi ai là người đánh lén, ngươi thấy rõ không?”



Dịch Hi Thần lắc đầu: “Một kiếm vừa nãy, không có ma khí, không có yêu khí, là kiếm khí rất chính thống, hẳn là người nào đó cùng vào với chúng ta đã bị tâm ma khống chế. Hắn đánh lén xong bỏ chạy, phỏng chừng cũng là chột dạ.”



Trưởng Tôn Tử Quân ừ một tiếng, không để ý lắm: “Đi thôi.”



Từ một kiếm vừa rồi liền có thể nhìn ra, người đánh lén hắn cũng không phải cao thủ gì, không đến mức sinh ra uy hiếp đối với bọn họ. Việc cấp bách trước mắt, vẫn là phải tìm được Kiều Giác cùng Lang Dược. Tuy rằng bọn họ nấp đi, nhưng chỉ cần không ra khỏi rừng hắc vụ này, thì luôn có thể tìm được.



Hết chương 40