Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 70 : Mua dược
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Dịch Hi Thần không biết là, trong thế giới nguyên tác không bị ảnh hưởng, y vốn dĩ chính là dựa vào luyện thể để mở ra phong ấn. Vai chính muốn trưởng thành, cửa ải là phải có, không thì sẽ không có khoái cảm sau khi đột phá chướng ngại thăng cấp, nhưng cửa ải cũng không thể bố trí quá cao. Mặc dù trong thiết định thì những thiên tài địa bảo đó đều là tám mươi năm một trăm năm mới sản xuất, nhưng nếu vai chính thật khổ sở giãy dụa trăm năm cũng không được tinh tiến, độc giả đã sớm vứt bỏ truyện.
Cho nên trong câu chuyện nguyên tác, mỗi lần bọn họ đánh xong một cái phó bản, sẽ được một loại thiên tài địa bảo làm phần thưởng qua cửa. Giả như Dịch Hi Thần kiên trì một chút, ngoan ngoãn đem tất cả phó bản nên đánh đánh hết một lần, vậy kỳ thực tập hợp đủ tiên tài luyện thể, cũng không dùng đến mấy năm.
Nhưng mà Dịch Hi Thần không có năng lực biết trước, cho nên cái thiết định này, y cũng không rõ ràng. Y chỉ biết là, đến tột cùng những thiên tài địa bảo đó có bao nhiêu hiếm thấy.
Kỳ Lân một trăm năm hạ phàm một lần, Lôi Đình quả năm mươi năm kết một quả, Huyền Quy đã mấy trăm năm chưa lộ mặt… Còn có vô số người cạnh tranh…
Nghĩ nghĩ những thứ này có bao nhiêu hiếm thấy, đừng nói muốn tìm đủ năm loại, coi như chỉ tìm một loại, Dịch Hi Thần cũng tình nguyện lựa chọn một loại phương thức khác càng nhanh càng tiện càng tiết kiệm tiền hơn.
Đại thù của Trưởng Tôn Tử Quân được báo, còn được một đống tiên tài, lại lấy được Định Phong châu, tâm tình sung sướng cực kỳ, một đường nhẹ nhàng bay trở về Đông Xuân trấn.
Mặt Dịch Hi Thần thì lại kéo dài như mặt lừa, khó chịu mà đi theo phía sau hắn.
Rất nhanh, hai người liền bay qua chợ của trấn. Dịch Hi Thần liếc nhìn khu chợ dưới chân, đột nhiên hơi suy nghĩ, nói: “Tử Quân, ngươi đi về trước, ta vào trong chợ mua ít đồ.”
Trưởng Tôn Tử Quân vội ngừng kiếm, quay đầu lại: “Cùng đi.”
“Không không không!” Dịch Hi Thần vội nói, “Ta tự mình đi!”
Trưởng Tôn Tử Quân hơi ngẩn ra.
Dịch Hi Thần lập tức phát hiện thái độ của mình không đúng, vội kiếm cớ nói: “Ngươi mới vừa cùng Vô Tương Thiên Ma đại chiến một trận, cần phải an dưỡng cho tốt. Mau trở về nghỉ ngơi đi, ta tùy tiện đi dạo sẽ trở lại!”
Trưởng Tôn Tử Quân hoài nghi nhìn y.
Dịch Hi Thần đẩy hắn nói: “Đi đi đi đi, nhanh đi về!”
Trưởng Tôn Tử Quân không có cách nào, đành phải quay đầu lại bay trở về khách điếm.
Dịch Hi Thần hạ xuống trong chợ, dùng thuật che mắt thay đổi diện mạo, đi thẳng đến trước sạp hàng bán dược liệu. Trên sạp hàng các loại dược liệu rực rỡ muôn màu, y nhìn trái, nhìn phải, sau đó kề sát vào chủ sạp nhỏ giọng hỏi: “Có dược thúc tình hay không?”
“Có có có!” Chủ sạp vội vã lấy ra một viên đan dược đã luyện xong, “Đạo hữu là muốn lúc song tu với đạo lữ tăng thêm chút tình thú đi? Cái này là ‘mê tình đan’ ta luyện, uống thuốc này vào, liền có thể giống như say rượu, rất cởi mở! Chuyện lúc thường muốn làm mà không dám làm, lúc này cũng dám làm!”
Dịch Hi Thần chậm rãi buông cổ áo hắn ra, trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục bày trận. Cũng không biết thế nào, mỗi khi y thả xuống một khối linh thạch tiếp theo, tâm tình liền nặng nề mấy phần, hồi tưởng lại những chuyện bọn họ gặp phải từ sau khi rời khỏi Thiên Kiếm môn, thực sự là càng thêm uất ức.
“Ta biết, ngươi rất lợi hại, ngươi muốn bảo vệ ta.”
“Nhưng ta đây, ta làm sao bây giờ hả? Ta lại giống như tên rác rưởi, ngươi và Vô Tương Thiên Ma quyết chiến, ta đừng nói là kề vai chiến đấu với ngươi, ngay cả đi theo bên cạnh ngươi cũng sợ kéo chân sau của ngươi. Lẽ nào ta chỉ có thể vĩnh viễn bị người ta che chở sao? Rõ ràng ngươi từng trải qua loại tâm tình này, ngươi nên hiểu rõ ta.”
“Ngươi thắng, ngươi đã trở lại. Nhưng giả như ngươi gặp nguy hiểm thì sao? Ngay cả ngươi ở đâu ta cũng không biết! Lỡ như một ngày ngươi không trở về, một năm ngươi không trở về, ta cũng chỉ có thể thiên hoang địa lão mà chờ đợi, cái gì cũng không làm được. Khi đó ta thật sự rất hối hận, dù cho kéo chân sau của ngươi thì ta cũng có thể cùng ngươi, ít nhất có thể tận mắt thấy ngươi không có chuyện gì.”
Dịch Hi Thần đã bố trí xong trận pháp linh tê khế, chuẩn bị cắn rách ngón tay, trước tiên đem máu của mình nhỏ vào trong trận.
Nhưng vào lúc này, một bóng dáng màu xám đột nhiên vọt ra, nuốt lấy một khối linh thạch trên bàn, phá hủy trận pháp của y.
Dịch Hi Thần ngẩn ra.
Sau khi Phì Tức ăn linh thạch, giả ngu mà nhìn xung quanh, tựa như không biết mình đã làm chuyện tốt gì.
Dịch Hi Thần trầm mặt, một phát bắt được cánh nó, xách nó đi ra ngoài.
Phì Tức giãy dụa, chít chít kêu loạn.
Đến ngoài cửa, Dịch Hi Thần nghe thấy Phì Tức tức giận linh tê truyền âm với y: “Dịch Hi Thần, ngươi điên rồi sao! Trưởng Tôn Tử Quân có thể hấp thu ma khí, hắn khẳng định cũng là ma! Ngươi làm sao có thể ký khế ước với hắn!”
Dịch Hi Thần nham hiểm trừng con chim mập trong tay: “Ồ.”
Y một cước đạp Phì Tức ra ngoài, làm một thủ thế cắt cổ: “Cút đi! Dám vướng bận ta sẽ giết ngươi!”
Phì Tức tức đến nổ phổi bay loạn.
Ầm! Cửa phòng bị sập lại thật mạnh, Phì Tức bị nhốt ở ngoài cửa. Đồng thời, gian phòng bị bố trí kết giới linh lực, âm thanh bên trong đều không thể nghe thấy.
Dịch Hi Thần một lần nữa ngồi ở bên bàn, móc ra một khối linh thạch mới, bù lại chỗ trống bị Phì Tức ăn mất. Y hào khí vạn trượng mà vỗ bàn một cái: “Ngày hôm nay linh tê khế này ngươi kết thì kết, không kết cũng phải kết!”
Hết chương 70