Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 74 : Phụ tử

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Hắc Phong thành này là tòa thành gần Yêu Quái trấn nhất, nơi này người sống không nhiều, trừ khi vì tìm kiếm tiên tài đặc thù hoặc là có mục đích đặc biệt, người thường cũng không dám tới gần nơi hung hiểm này. Bởi vậy sau khi khí tức của năm người bọn họ biến mất, tất cả hung thi đều hướng về một nơi mà đi. Ngay cả hung thi bị chém hai chân mà vẫn còn hai tay, cũng lấy tay bò tiếp tục tiến lên.



Đoàn người Trưởng Tôn Tử Quân liền đi theo sau đám hung thi, nhìn xem đến tột cùng bọn nó muốn đi đâu.



Lục Tử Hào đi ở trước nhất, mà Công Tôn Địch thì lại đi theo phía sau cùng. Những người khác đều theo hung thi, chỉ có hắn ta nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, chỉ lo hai người này làm ra hành động gì bất lợi với sư huynh đệ. Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cũng lười quản hắn ta, chỉ đi theo hung thi.



Không bao lâu, bọn họ liền tìm được mục tiêu của đám hung thi.



Phía nam Hắc Phong thành có một toà đại viện, tường viện đã bị đám thi thể đẩy ngã, đầy đất đều là gạch bể ngói vỡ, đám hung thi cuồn cuộn không ngừng đi vào trong viện.



Lục Tử Hào nói: “Bên trong có người sống!” Bọn họ đều cảm thấy trong viện có hơi thở người sống.



Mọi người vội vã vọt vào viện.



Chỉ thấy một đám hung thi đang bò tới một gian phòng trong viện. Hung thi không có linh lực trong người, không biết ngự kiếm phi hành, bọn nó muốn lên nóc nhà, chỉ có thể dùng cả tay chân mà bò tường. Mà trên nóc nhà có một nam nhân trung niên và một thiếu niên khoảng chừng mười tuổi đang đứng. Nam nhân kia quơ kiếm, xua đuổi hung thi, quát: “Cút ngay! Tất cả đều cút ngay!”



Mà thiếu niên kia lại không một chút sợ sệt, hưng phấn đánh giá đám hung thi, tựa như nhìn thấy thứ gì rất thú vị. Cậu còn quá nhỏ tuổi, trong tay cũng không có vũ khí, nhưng lại gia nhập trong cuộc chiến, chỉ thấy cậu vung cánh tay tinh tế lên không ngừng đem đám thi thể bò lên đẩy xuống, hung thi chen rất chật, té xuống một cái liền giống như từng chuỗi kéo theo từng chuỗi, lăn thành một đống trên đất.



Thiếu niên nhìn thảm trạng của đám hung thi, khanh khách nở nụ cười.



Nam tử và đứa nhỏ đó đều là người sống, đám hung thi hiển nhiên là hướng về phía bọn họ mà tới.



Nam tử kia liên tục xua đuổi hung thi, hung thi mới vừa bò lên trên đỉnh liền bị hắn dùng kiếm quét xuống, trong lúc nhất thời khó có thể tới gần bọn họ. Thiếu niên kia bởi vì trẻ tuổi khí lực nhỏ, mặc dù cũng đang giúp đỡ, nhưng có thể giúp đỡ dù sao cũng có hạn, có một con hung thi từ bên cạnh cậu bò lên trên, cậu không lo để ý, chỉ đẩy hung thi trước mặt mình, vì vậy hung thi lọt lưới kia liền lảo đảo đi tới sau lưng nam tử, mà nam tử kia sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không phát hiện nguy cơ sau lưng mình.




Tống Nguyện cười tủm tỉm nhìn bọn họ, tựa như căn bản không nghe ra bất thiện trong giọng nói của bọn họ. Nhìn thấy dưới trị liệu của Lục Tử Hào, vết thương của phụ thân cậu dần dần khép lại, không khỏi vui vẻ nói: “Đại ca ca ngươi thật là lợi hại.”



Lục Tử Hào nhìn khuôn mặt tươi cười vô tà của thiếu niên, trong lòng càng chua xót.



Dịch Hi Thần đi lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Nguyện, nhìn chăm chú vào mắt cậu, nghiêm túc hỏi: “Quỷ khế là ngươi tự nguyện kết sao?”



Tống Nguyện cũng nghiêm túc lên: “Đúng vậy đại ca ca.”



“Tại sao phải làm như vậy?”



Dùng tính mạng làm cái giá để thu được sức mạnh tạm thời, người làm như vậy, không nói đến tâm tính thiện lương hay tà ác, mà nhất định là có chấp niệm vô cùng lớn, chấp niệm này vượt qua cả tính mạng. Ví dụ như có kẻ thù đánh không lại cùng với thù hận không thể không báo, đây là nguyên nhân thường thấy nhất của người kết quỷ khế. Nhưng mà Tống Nguyện mới chỉ có chút tuổi, hẳn nên là thời điểm sáng sủa vui sướng nhất, sao lại có chấp niệm vượt qua cả tính mạng không thể không làm chứ?



Tống Nguyện ngoẹo cổ nghĩ một hồi, mờ mịt nói: “Tại sao chứ? Tống Nguyện không hiểu…”



Dịch Hi Thần sửng sốt. Đứa nhỏ này, chẳng lẽ lúc mất hồn phách đã bị mất một bộ phận ký ức, quên luôn cả chấp niệm sao?! Vậy cũng thật buồn cười, bỏ ra hồn phách, rút ngắn tuổi thọ, thật vất vả đổi lấy thực lực mạnh mẽ, lại quên mất tại sao mình muốn sức mạnh này…



Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên lên tiếng: “Ca ca nó là ai?”



Vừa rồi lúc bọn họ vùng thoát khỏi đám thi thể, Tống Nguyện từng nói một câu, ca ca có thể ở trong những người kia hay không.



Phụ thân của Tống Nguyện kéo Tống Nguyện trở lại, che chở vào trong ngực, thở dài nói: “Ca ca nó đã chết. Sở dĩ đứa nhỏ này kết quỷ khế, cũng là bởi vì, nó cho rằng như vậy có thể gặp lại được ca ca nó. Ai!”