Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 76 : Quỷ giới
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Những quỷ mị này nói lợi hại thì ngược lại cũng không lợi hại lắm, nhưng mà số lượng đông đảo, giết cũ rất nhanh liền có mới bù đắp, mà bọn nó nhận thức lý lẽ cứng nhắc, tre già măng mọc không dứt. Mọi người thực sự chịu không nổi quấy nhiễu. Công Tôn Địch và Trưởng Tôn Tử Quân bọc hậu hai bên trái phải, sử dụng kiếm khí đem phần lớn quỷ mị hung thi ngăn cản giết ở bên ngoài. Công Tôn Địch nói: “Các ngươi đi trước!”
Việc này không có gì tốt mà tranh, mấy người Lục Tử Hào Dịch Hi Thần cũng không lo lắng Công Tôn Địch và Trưởng Tôn Tử Quân bị quỷ mị gây thương tích, bởi vậy không nói hai lời trước hết nhảy vào trong truyền tống trận đi về quỷ giới.
Trưởng Tôn Tử Quân và Công Tôn Địch đang muốn đuổi tới, song khi Tiêu Khôi cuối cùng nhảy vào trong truyền tống trận, vòng xoáy màu đen thế mà lại trơ mắt biến mất.
Công Tôn Địch nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
Truyền tống trận nơi này chính là thiên nhiên hình thành, vị trí luôn luôn phát sinh thay đổi, hắn cũng không biết cái truyền tống trận cũ là đã đến giờ hay là truyền đủ người liền đóng lại, nói chung hắn liền trơ mắt mà nhìn mấy người Lục Tử Hào Tiêu Khôi biến mất trong Yêu Quái trấn, bên cạnh chỉ còn lại có một mình Trưởng Tôn Tử Quân.
Trưởng Tôn Tử Quân ngược lại không chút hoang mang, lập tức quay đầu đi tới một truyền tống trận khác.
Trưởng Tôn Tử Quân đi đến bên một cái truyền tống trận khác, đang muốn đi vào, quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại thấy Công Tôn Địch do do dự dự không cùng đi lên. Công Tôn Địch hiển nhiên là tràn đầy kiêng kỵ và hoài nghi với Trưởng Tôn Tử Quân, ở cùng với hắn liền không an lòng.
Trưởng Tôn Tử Quân chỉ cảm thấy buồn cười: “Ngươi không đi à?”
Công Tôn Địch vẻ mặt đề phòng mà nhìn hắn.
Trưởng Tôn Tử Quân lười quản hắn ta, trực tiếp nhảy vào trong truyền tống trận, đảo mắt liền biến mất. Công Tôn Địch cắn răng một cái, cuối cùng vẫn là đi vào theo.
Hai người rơi vào một hoàn cảnh hắc ám, khí lưu bốn phía kịch liệt thay đổi. Một lát sau, bọn họ mở mắt lần nữa, chỉ thấy bọn họ ở trong một khu mộ hoang vắng, bốn phía lại không có bất kỳ ai!
Công Tôn Địch sững sờ một chút, lớn tiếng kêu lên: “Lục sư huynh? Tiêu sư đệ?”
Bọn họ nghe thấy tiếng cười của nữ nhân, tiếng gào của nam nhân, tiếng khóc của hài tử, chợt xa chợt gần, thế nhưng không có tiếng mấy người Lục Tử Hào đáp lại.
Nơi này đã là quỷ giới, bốn phía quỷ khí nồng nặc, âm phong thấu xương, mặc dù không đến nỗi có cái gì tổn hại với bọn họ, nhưng thực sự khiến người sống vô cùng khó chịu, hô hấp cũng không quá thông thuận.
Nhưng mà con quỷ ưng kia cũng không phải hướng về phía Tống Nguyện mà tới, mục tiêu của nó vốn là Lục Tử Hào, Lục Tử Hào đang cùng hai quỷ tu triền đấu, nhất thời không chống đỡ nổi, bị quỷ ưng phun ra hắc khí bắn trúng, trên cánh tay nhất thời máu tươi chảy ròng.
Lục Tử Hào lại thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Tống Nguyện không có chuyện gì. Quỷ mị nơi này đã không chỉ công kích phụ tử Tống thị, bọn nó vô cùng phản cảm với sinh hồn xông vào, bởi vậy Lục Tử Hào và Dịch Hi Thần cũng không bị thiếu “chăm sóc”.
Tống Hoài Đức đạp trúng một nấm mồ, đột nhiên cảm giác mắt cá chân của mình chìm xuống. Hắn cúi đầu nhìn, lại là một cánh tay xương trắng bạc phơ nắm lấy mắt cá chân hắn, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, kêu thảm một tiếng vọt lên cao ba thước, trực tiếp cưỡi lên trên người Tiêu Khôi!
“Cứu mạng!!”
Một hán tử thân cao bảy thước như hắn, hai cánh tay tráng kiện dùng sức ghìm lấy cổ Tiêu Khôi, hai cái đùi to lớn gắt gao kẹp lấy eo Tiêu Khôi, chòm râu thổi mạnh bên lỗ tai Tiêu Khôi, hai chân lúc quấn lấy eo Tiêu Khôi còn không cẩn thận đá trúng đũng quần gã. Tiêu Khôi một tiếng biến giọng kêu thảm thiết, suýt chút nữa liền bị con gấu koala khổng lồ này đè nát.
“Mẹ!!!” Tiêu Khôi mặt đỏ tới mang tai đột nhiên vứt Tống Hoài Đức xuống, hai chân không được tự nhiên mà kẹp lại, tức giận phải gọi là lửa giận bốc cao ba thước, kiếm trong tay đã không phải là chỉ vào những quỷ mị kia, mà là chỉ về Tống Hoài Đức, “Ngươi muốn chết!!”
Lục Tử Hào lớn tiếng quát lớn: “Tiêu sư đệ! Đệ tử Thiên Kiếm môn làm việc thế nào?!”
Xưa nay Tiêu Khôi đã không phải là người có tính tình tốt gì, hận không thể chửi lớn một câu tới địa ngục đi Thiên Kiếm môn tới địa ngục đi Lục Tử Hào lão tử không bồi các ngươi chơi! Gã vốn có biện pháp đối phó những quỷ mị này, chẳng qua là có Lục Tử Hào và Dịch Hi Thần không tiện ra tay, hơn nữa gã đã sớm ngại phụ tử Tống gia vướng bận, hận quỷ mị không thể sớm một chút thủ tiêu bọn họ, gã liền giải thoát rồi. Đáng tiếc hiện tại gã có mục đích không thể cho ai biết, vẫn không thể cứ như vậy quăng bọn họ, không thể làm gì khác hơn là cố nén cơn giận này xuống, thoáng nghiêm túc một chút, đánh đuổi quỷ mị nỗ lực công kích Tống Hoài Đức: “Đại nhi tử của ngươi ở nơi nào?!”
Tống Hoài Đức run rẩy nói: “Ta, không, không biết mà.”
Dịch Hi Thần thấy bọn họ giết được nhiều, quỷ mị lại đến càng nhiều, mà Trưởng Tôn Tử Quân và Công Tôn Địch lại chậm chạp không tới đây, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, vì vậy y nói: “Sư huynh, các ngươi trước tiên chống đỡ, ta đi tìm một chút lối ra!” Nói xong liền xung phong liều chết hướng về phía trước!
Lục Tử Hào vội nói: “Dịch sư đệ cẩn thận!”
Dịch Hi Thần không quay đầu lại mở ra một đường máu: “Lục sư huynh yên tâm!” Y đã sớm xưa không bằng nay rồi!
Hết chương 76