Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 82 : Thiếu chủ

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Tống Hoài Đức sợ hãi đến mức trợn mắt lên, hắn muốn giãy dụa, muốn chạy trốn, nhưng mà hắn không làm được. Hắn quá yếu.



Cho tới nay, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, muốn có được Lôi Đình quả, vì thế không chừa thủ đoạn nào, thậm chí không tiếc để cho hai đứa con trai mình kết quỷ khế. Nhưng đến cuối cùng, một đứa con trai của hắn muốn giết hắn, một đứa con trai của hắn giết hắn. Hắn vẫn yếu như vậy, yếu đến mức không hề có chút sức chống đỡ.



Hai mắt Tống Hoài Đức trợn tròn, dần ngừng giãy dụa.



Tống Vọng rút tay ra, Tống Hoài Đức thẳng tắp ngã xuống. Hắn đã chết.



Đám thi thể quỷ mị rục rịch dần dần tản đi, chạy về một địa phương khác. Mọi người một mảnh tĩnh lặng, ai cũng không nói chuyện.



Tống Hoài Đức trừng phạt đúng tội, chết không hết tội. Nhưng mặc dù hắn ta đã chết, thứ mất đi của huynh đệ nhà họ Tống cũng không trở về được nữa.



Tống Vọng đi lên phía trước, ôm lấy Tống Nguyện. Tống Nguyện cười híp mắt kêu lên: “Ca ca.” Nhưng mà giờ này phút này, nụ cười của cậu lại làm người ta đặc biệt chua xót. May mà trong lòng cậu mặc dù đã mất thiện ý, nhưng cũng không có quá nhiều ác ý, sau khi Tống Hoài Đức chết, cậu cũng không có ý muốn tổn thương những người khác nữa.



Tống Vọng khom mình hành lễ với Trưởng Tôn Tử Quân: “Cảm tạ.” Lại xoay người, thi lễ với mấy người Lục Tử Hào Dịch Hi Thần, “Đa tạ.”



Lục Tử Hào xua tay: “Không… Không cần.”



Tiêu Khôi vẻ mặt không được tự nhiên, quay đầu nhìn nơi khác.



Công Tôn Địch căn bản cái gì cũng không giúp đỡ, càng lúng túng.



Dịch Hi Thần nói: “Kế tiếp các ngươi định làm thế nào?”



Tống Vọng do do dự dự nói: “Ta dẫn cậu ấy đến Yêu Quái trấn.”



Giả như Tống Nguyện không có kết quỷ khế, mấy người Dịch Hi Thần tất nhiên là muốn mang cậu đi, tuổi cậu còn nhỏ, đưa cậu đến một môn phái tu chân tu hành cho tốt, tương lai có tiền đồ. Nhưng Tống Nguyện dựa vào quỷ khế đạt được sức mạnh, nhưng cũng đã không còn sống được mấy năm. Những ngày tháng cuối cùng của cậu, vẫn là để cho cậu và Tống Vọng ở cùng nhau đi. Yêu Quái trấn là lối vào quỷ giới, nơi đó quỷ tu và sinh hồn đều có thể ở lại thời gian dài, đúng là nơi đến tốt cho huynh đệ bọn họ.



Đối với việc này tự nhiên Tống Nguyện không có ý kiến gì, cậu mất đi sợ hãi, ngược lại có loại thản nhiên nghé con mới sinh không sợ cọp, bất luận quỷ giới hay là nhân giới, cậu đều có thể bình yên tự đắc.



Cuối cùng Tống Vọng hành lễ với mọi người, liền ôm Tống Nguyện rời đi.



Bọn họ đi rồi, mấy sư huynh đệ Thiên Kiếm môn vẫn trầm mặc như trước.



Không biết từ lúc nào Tiêu Khôi đã kề sát tới bên người Dịch Hi Thần, gã dán rất chặt, cánh tay đã đụng phải Dịch Hi Thần, Dịch Hi Thần không thích lùi lại, nhưng mới vừa tránh ra, Tiêu Khôi lại yên lặng theo tới.



Dịch Hi Thần không hiểu gã muốn làm cái gì, cảnh giác chú ý gã, thế nhưng Tiêu Khôi cũng chỉ chen y, cũng không có làm cái gì khác. Dần dần, Dịch Hi Thần đã bị gã đẩy tới một vị trí khác.
Sau khi qua ba cái truyền tống trận, bọn họ lại về tới khu vực ban đầu mà bọn họ tiến vào. Đâu đâu cũng có quỷ mị và hung thi hoạt động, một mảnh đen kịt. Công Tôn Địch lập tức bày ra tư thế phòng thủ.



Nhưng mà Tống Hoài Đức đã chết, huynh đệ nhà họ Tống không ở nơi này, đám hung thi quỷ mị thành đàn đó mặc dù biểu hiện không hoan nghênh với bọn họ, nhưng cũng chỉ quấy rầy, chẳng hề điên cuồng tấn công như lúc trước.



Tiêu Khôi lại dẫn bọn họ tới một cái vòng xoáy: “Đi hướng này.”



Công Tôn Địch tỉnh tỉnh mê mê đi vào trước.



Lục Tử Hào đang muốn đi vào, lại do dự một chút, hỏi: “Tiêu sư đệ, ngươi biết đường à?”



“Không biết, ” Tiêu Khôi trầm mặc nói, “Tùy ý đi loạn.”



Trong lòng Lục Tử Hào kỳ quái, vẫn tiến vào truyền tống trận.



Đợi hắn mở mắt ra, thế mà đã về tới Yêu Quái trấn, Công Tôn Địch ở ngay một bên.



Công Tôn Địch vui vẻ nói: “Thế mà đã ra rồi! Ta còn tưởng rằng phải vòng vo chừng mấy ngày trong cái địa phương như mê cung kia chứ!”



Lục Tử Hào yên lặng nhìn địa điểm bọn họ bị truyền tống ra. Thế nhưng qua rất lâu, Tiêu Khôi cũng không cùng đi ra.



Đưa Lục Tử Hào và Công Tôn Địch đi, Tiêu Khôi lập tức quay đầu, thật nhanh xuyên tới xuyên lui giữa một cái lại một cái truyền tống trận. Người ngoài không biết, nhưng Tiêu Khôi thân là con trai Tiêu Ly Quân, lại biết rõ truyền tống trận ở quỷ giới có quy tắc, cũng không phải hoàn toàn là tùy ý sắp xếp bố trí không có đạo lý. Biết cái quy tắc này, gã hành tẩu trong các không gian khác nhau của quỷ giới, giống như qua lại giữa các thành trấn khác nhau trên tu chân đại lục, không có gì khó khăn.



Gã chạy mấy khu vực, bắt gặp hai quỷ tu hắc y thân hình cao to. Một tên trong đó cái mũi khổng lồ, giống như mũi trâu; một tên khác hàm răng lồi ra, tựa như miệng ngựa. Hai tên này tu vi thâm hậu, mới vừa thấy mặt, Tiêu Khôi liền cảm nhận được một luồng áp lực cường đại.



Quỷ tu có thể có tu vi như thế cũng không nhiều, hơn nữa tướng mạo hai tên này rất dễ phân biệt, mặc dù trước đây Tiêu Khôi chưa từng gặp bọn họ, nhưng lập tức liền biết bọn họ là ai.



“Đầu trâu, mặt ngựa!” Tiêu Khôi kêu lên.



Hai tên quỷ tu không vui nói: “Ai!”



Tiêu Khôi nói: “Ta là thiếu chủ của các ngươi! Ta phụng mệnh phụ thân muốn mang một người đi gặp hắn, các ngươi tới đây vừa lúc, giúp ta dẫn cái tên bên cạnh người kia đi đi!”



“Thiếu chủ?” Đầu trâu mặt ngựa liếc mắt nhìn nhau, không những không có hành động, lại đồng thời nhìn về phía Tiêu Khôi, ánh mắt tựa như đang nói: mọe, đồ thiểu năng!



Hết chương 82