Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 85 : Quyết đấu

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Một người một quỷ ra khỏi sơn động, liền đi xuống chân núi.



Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân có linh tê khế liên kết, y có thể căn cứ vào linh lực chỉ dẫn phương hướng, y biết Trưởng Tôn Tử Quân ở ngay dưới chân núi, chỉ là Thiên Tru sơn này núi cao vạn trượng, quần sơn đứng vững, y bị Vệ Trường Vân cản lại, Trưởng Tôn Tử Quân lại lạc đến rất xa.



Nhưng mà Dịch Hi Thần và Vệ Trường Vân mới đi ra không bao xa, Vệ Trường Vân đột nhiên nói: “Ai ở nơi đó?!” Khi đang nói chuyện thân hình liền xẹt về phía sau một ngọn núi đá!



Dịch Hi Thần đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một người mặc trang phục đệ tử Thiên Kiếm môn bị Vệ Trường Vân ép đi ra từ sau núi đá, thế mà lại chính là Tiêu Khôi!



Tiêu Khôi vừa khiếp sợ vừa hoang mang, vừa nghiêng đầu, liền đối diện với ánh mắt Dịch Hi Thần. Trong mắt gã chợt lóe một vệt chột dạ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại.



Vệ Trưởng Vân đánh giá gã, nói: “Đệ tử Luyện Kiếm các vì sao trốn ở đây? Còn không mau mau đi chặn đường quần ma!” Phạt ma đại chiến năm đó, một đám tu sĩ kim đan kiềm chế Vô Tương Thiên Ma, đám người còn lại đối phó quần ma, thề không để cho một ma tu nào chạy đi làm hại nhân gian.



“Quần ma?” Tiêu Khôi không giải thích được. Hiển nhiên gã cũng chưa từng thấy Vân Trường chân nhân, hỏi, “Ngươi là ai?”



Vệ Trường Vân lạnh lùng nói: “Ta chính là Vệ Trường Vân, đạo hiệu Vân Trường! Thiên Kiếm môn ta không có hạng người ham sống sợ chết, nhanh đi tham chiến!” Hắn một mực cung kính với “sư phụ”, nhưng đối với đệ tử, cũng là một trưởng bối vô cùng nghiêm nghị.



“Vệ Trường Vân… Vân Trường chân nhân!” Vẻ mặt Tiêu Khôi khiếp sợ. Hóa ra trong phạt ma đại chiến năm đó tuy rằng Vân Trường chân nhân chết, nhưng còn để lại một tia tàn hồn, vào trong quỷ giới.



Dịch Hi Thần nói: “Vân… Trường Vân, người đi trước đi, ta có lời muốn nói với hắn.”



Khí thế của Vệ Trường Vân lập tức biến mất, thấp giọng nói: “Vâng, sư phụ.” Vừa nghiêng đầu, liền đi về phía đám ác sát trên không trung, “Ma đầu! Chạy đi đâu!”



Vô Tương Thiên Ma tự nhiên không thể ở quỷ giới, bây giờ quỷ trong Thiên Tru sơn này không có ma đầu gì, nhưng Vệ Trường Vân còn đắm chìm trong đại chiến không có cách nào tỉnh táo, liền đem những ác sát giết không chết đó đều xem là ma đầu, cùng bọn nó dây dưa hơn năm trăm năm.



Vệ Trường Vân lui ra, Tiêu Khôi đang buồn bực tại sao Vân Trường chân nhân kia lại gọi Dịch Hi Thần là sư phụ, vì sao lại nói gì nghe nấy với Dịch Hi Thần, chợt nghe Dịch Hi Thần cười nói: “Tiêu sư huynh, một mình à?”




Tiêu Khôi vốn không muốn dùng bàng môn tà đạo, gã tự cao rằng tu vi hơn xa Dịch Hi Thần, vừa ra tay liền thả ra đại chiêu, không muốn cho Dịch Hi Thần chỗ trống để bố trí chu toàn giống như lúc ở đại hội so kiếm, lại không nghĩ rằng, tu vi của Dịch Hi Thần thế mà đã không kém gã, thậm chí có lẽ đã vượt qua gã!!



Bọn họ từ Thiên Kiếm môn tách ra bất quá mới chỉ ngắn ngủi mấy tháng, Tiêu Khôi cũng không biết Dịch Hi Thần vốn là biến dị linh căn, dù như thế nào cũng không nghĩ ra tu vi của y có thể trong thời gian ngắn ngủi tinh tiến đến mức này, trong lúc nhất thời sợ hãi bất định mà đánh giá y: “Ngươi… Ngươi lại đoạt ý!”



Dịch Hi Thần cười lạnh một tiếng. Công kích của Tiêu Khôi vừa rồi là muốn một chiêu chế địch, mà y lại là đang thăm dò. Sau khi y song tu vẫn còn chưa biết tu vi của mìnnh là bao nhiêu, bây giờ một chiêu này liền khiến y có thể xác định, đối phó Tiêu Khôi, y đã không cần phí tâm tư gì khác.



Vì vậy y không chỉ phòng ngự nữa, chủ động tấn công tới!



Ầm!



Hai kiếm chạm nhau, lại là Tiêu Khôi bị đánh lui!



“Vô liêm sỉ!” Tiêu Khôi cắn răng mắng, “Dịch Hi Thần, ngươi dựa vào cái gì, ngươi bất quá chỉ là ỷ vào Trưởng Tôn Tử Quân giúp ngươi thôi!” Trong lòng gã đã nhận định, Dịch Hi Thần chính là chịu đoạt ý của Trưởng Tôn Tử Quân.



Dịch Hi Thần lười giải thích với gã, trường kiếm xuất ra, Tiêu Khôi cắn răng cứng rắn chống đỡ, lại không ngăn được kiếm khí cường đại của y, thân thể bay ngược ra ngoài, nặng nề đánh vào trên vách núi!



Nhất thời núi đá lăn xuống, Tiêu Khôi chật vật né tránh, suýt nữa bị núi đá chôn ở trong đó.



Dịch Hi Thần theo sát không buông, một bên xuất kiếm, một bên giễu cợt nói: “Hắn giúp ta ư? Vậy vì sao hắn không giúp ngươi?!”



Tiêu Khôi vừa tức vừa giận, đánh trả nói: “Làm sao ngươi biết hắn không giúp ta!”



Hết chương 85