Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 9 : Tăng giá
Ngày đăng: 22:02 21/04/20
Tiêu Khôi nuốt không trôi cơn giận này, ngày hôm nay gã quyết định chủ ý phải cho Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân xem chút màu sắc. Dù sao thì gã mang theo rất nhiều linh thạch, đợi một lát Trưởng Tôn Tử Quân muốn mua gì gã liền tăng giá theo, nhất định phải làm cho hai người kia tay không trở về. Ngoại trừ tranh giành một phen, thì cũng là vì đại hội so kiếm bảy ngày sau. Vào lúc này đi ra dạo chợ, nhất định là chuẩn bị cho đại hội so kiếm, mặc dù Trưởng Tôn Tử Quân là đệ tử Dược các, nhưng thực lực không thể khinh thường, để cho hắn mua đủ trang bị, sau bảy ngày sợ rằng thật sự có thể lấy được thứ tự. Làm cho hắn không mua được đồ, dựa vào một thân đồng nát sắt vụn, áp chế hắn liền dễ dàng hơn nhiều.
Dịch Hi Thần nhanh trí, đột nhiên liền có một chủ ý. Y cười lạnh nói: “Tiêu Khôi không phải ngại hai ta mang ít linh thạch sao, ngược lại ta muốn xem xem đến tột cùng hắn mang theo bao nhiêu linh thạch.”
Vì vậy y nhỏ giọng thì thầm với Trưởng Tôn Tử Quân hai câu, Trưởng Tôn Tử Quân hiểu rõ gật đầu, Dịch Hi Thần liền cùng hắn phân ra.
Nhìn thấy bọn họ phân công nhau hành động, nhất thời Tiêu Khôi có chút mơ hồ. Gã không biết phân thân thuật, không thể đồng thời theo dõi hai người, nếu như hai người này tách ra mua đồ thì gã thật sự không thể ngăn được toàn bộ. Nhưng gã chú ý trước khi đi Dịch Hi Thần có một động tác tương đối bí ẩn, là y đem túi tiền kín đáo đưa cho Trưởng Tôn Tử Quân.
Kế điệu hổ ly sơn! Trong lòng Tiêu Khôi lập tức cảnh giác. Xem ra Dịch Hi Thần là muốn dẫn gã đi, để Trưởng Tôn Tử Quân tự mình đi mua đồ. Hừ, gã làm sao có khả năng mắc loại bẫy này chứ!
Vì vậy Tiêu Khôi cũng không thèm nhìn xem Dịch Hi Thần đi nơi nào, quyết định chủ ý theo dõi Trưởng Tôn Tử Quân.
Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhã đi dạo trong chợ, nhìn cái này, nhìn cái kia, dường như cảm thấy hứng thú với món hàng nào đó, cầm lên thưởng thức thưởng thức, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Khôi còn theo sau lưng mình, liền bỏ đồ xuống.
Ha ha, sợ chưa! Tiêu Khôi đắc ý dào dạt.
Rốt cuộc, Trưởng Tôn Tử Quân dừng lại trước một sạp hàng nào đó.
“Ta muốn tông sơn hắc thiết này.” Trưởng Tôn Tử Quân nói.
Chủ sạp là một thiếu niên mặc áo đen, nghe vậy giơ lên một bàn tay: “Năm khối linh thạch trung cấp.”
Không chờ Trưởng Tôn Tử Quân lấy túi ra, Tiêu Khôi xông lên ném ra sáu khối linh thạch: “Sáu khối, ta muốn!”
Trưởng Tôn Tử Quân lấy ra tám khối, Tiêu Khôi hào phóng mà ném mười khối: “Của ta!”
Trưởng Tôn Tử Quân không tăng giá.
Chủ sạp nhận lấy mười khối linh thạch của Tiêu Khôi, giao tông sơn hắc thiết cho Tiêu Khôi.
Trưởng Tôn Tử Quân không hề rời đi, hỏi: “Còn nữa không?”
Chủ sạp giống như làm ảo thuật liền móc ra một khối tông sơn hắc thiết: “Có có có, sư huynh có muốn không?”
Tiêu Khôi cau mày, lần thứ hai ném ra mười khối linh thạch: “Khối này ta cũng muốn!”
Tiêu Khôi cả kinh, chỉ thấy trên người chủ sạp kia phụt bốc lên một màn khói trắng, đợi khói trắng tản đi, ngồi ở chỗ đó đâu còn là thiếu niên mặc áo đen gì, rõ ràng chính là Dịch Hi Thần! Hóa ra vừa nãy Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân lén lút thương lượng, nếu hôm nay Tiêu Khôi dự định xuất huyết nhiều, vậy tiền này để chủ sạp khác kiếm lời còn không bằng tự mình kiếm lời. Vì vậy hai người phân công nhau hành động, mặc kệ ai bị Tiêu Khôi theo dõi, một người khác liền đi thu mua ít thứ trở về dùng thuật che mắt bày sạp. Một vào một ra thế này, đảo mắt liền kiếm lời chênh lệch giá gấp ba lần, buôn bán thực sự dễ làm.
Tiêu Khôi suýt chút nữa ngất đi! Thuật che mắt đơn giản như vậy, chỉ cần gã hơi để ý chút, nhất định có thể phá được! Nhưng mà vừa nãy gã chỉ lo đấu với Trưởng Tôn Tử Quân, thế mà lại hoàn toàn không nhìn ra!!!
Gã tức đến nổ phổi vồ tới, muốn mạnh mẽ giáo huấn Dịch Hi Thần một chút, lần này tay Trưởng Tôn Tử Quân không trượt, mà chân trượt, Tiêu Khôi một phen chó gặm bùn té nhào vào bên chân Dịch Hi Thần. Gã tức đỏ mặt nắm lấy ống quần Dịch Hi Thần: “Ngươi! Ngươi dùng pháp thuật lừa người! Ngươi đưa linh thạch cho ta!”
Dịch Hi Thần nhún vai, đẩy từng ngón từng ngón tay gã ra: “Vị sư huynh này, vừa nãy bần đạo đã nói, ý tứ của làm ăn là ngươi tình ta nguyện, pháp thuật của ta chỉ dùng trên người mình, lại không hạ trên người sư huynh. Xin lỗi, thứ cho tiểu *** không cung cấp phục vụ trả hàng.”
Dịch Hi Thần đem sạp hàng đã bán hết sạch cuốn một cái, hóa thành một cái túi càn khôn, quơ quơ túi tiền tràn đầy trước mắt Tiêu Khôi, cười híp mắt nói: “Đa tạ Tiêu sư huynh nể nang mặt mũi, sau này Tiêu sư huynh còn muốn mua thứ gì cứ đến tìm sư đệ ta, có thứ tốt ta nhất định nhớ tới ngài đầu tiên! Đi thôi!”
Tiêu Khôi mới vừa bò lên, chợt cảm thấy cổ họng tanh ngọt, chống đỡ cây gỗ bên cạnh, miễn cưỡng ổn định thân hình, bằng không chỉ sợ liền thổ huyết ngã xuống đất.
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đã đi xa, tiếng nói chuyện vừa vặn có thể truyền vào trong lỗ tai gã, kích thích gã suy nhược thần kinh.
“Tử Quân, hôm nay vận may của chúng ta thật không tệ, sớm biết vậy thì hai khối hắc thiết giữ lại kia cũng bán cho hắn luôn, nhiều linh thạch như vậy ta có thể trực tiếp mua một thanh kiếm mới càng tốt hơn.”
“Ừm.”
“Ai đúng rồi, hắn đưa thắt lưng cho ta, đợi một lát ngự kiếm trở về, gió vừa thổi, quần của hắn có thể rơi xuống hay không?”
“Có.”
“Phụt ha ha ha ha…”
“Ngươi lấy thắt lưng hắn làm cái gì?”
“Heo rừng nhỏ Dược trưởng lão nuôi cả ngày chạy loạn khắp núi, sợi gân hổ này lấy về cột heo đi.”
“Ồ.”
“Tiêu sư huynh!” Dịch Hi Thần quay đầu lại, nhảy nhảy nhót nhót vẫy tay với Tiêu Khôi, “Nhớ nắm quần lên nha! Đừng rơi đó!”
“Trưởng Tôn Tử Quân! Dịch Hi Thần!” Tiêu Khôi hỏng mất mà ngửa mặt lên trời gào thét, “Chúng ta chờ xem!”