Khi Quân Vi Hoàng

Chương 16 : Tự thỏa mãn bị bắt tại trận

Ngày đăng: 09:22 18/04/20


Bên trong phòng thoang thoảng mùi long tiên hương, bức màn ấm áp màu trắng nhẹ nhàng lay động theo sóng lớn, ánh đèn làm nổi bật cái yếm trên người nữ nhân, da thịt vẫn còn tỏa ra hơi nước vì vừa mới tắm xong.



Một lọn tóc phủ lên đôi môi đỏ mọng, nụ anh đào dụ người vươn cao dưới lớp yếm, chiếc yếm nhỏ bé không che chắn hết được bộ ngực trắng nõn.



Người đang tựa vào giường vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có hành động gì đối với vưu vật mê người này, y phục màu đen rủ xuống bên giường, người kia không có vẻ gì nóng vội.



Lục Ninh Nhã vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại, nàng ta cởi bỏ lớp áo bên ngoài rồi tựa vào cánh tay hắn.



"Bệ hạ, hôm nay là sinh thần của thần thiếp."



Thấy Tần Nghiêu Huyền vẫn ngồi đó với vẻ ngoài lạnh như băng, Lục Ninh Nhã nặn ra mấy giọt nước mắt, nàng ta cắn môi nói: "Hai mươi mấy năm qua, thần thiếp luôn ngày nhớ đêm mong, chỉ mong chờ ngày có thể hầu hạ bệ hạ."



"Trẫm biết."



Đáp lại lời bày tỏ thâm tình kia Tần Nghiêu Huyền chỉ trả lời hai chữ.



Lục Ninh Nhã cố tình bỏ qua sự hời hợt lạnh nhạt của hắn, nàng ta tự an ủi mình rằng hắn chỉ là không hiểu phong tình mà thôi, đế vương vốn cao ngạo vô tình như thế. Nàng ta đánh bạo vươn đôi tay nhỏ bé chạm vào thân thể chỉ có trong mộng mới dám chạm tới.



Lướt dọc xuống dưới, áo lót xộc xệch. Khuôn ngực to lớn cường tráng, từng đường cong của bắp thịt khiến cả người Lục Ninh Nhã nóng lên. Thứ bên trong tiết khố đã cương cứng như cái trống, nàng ta không dám trực tiếp chạm vào.



"Bệ hạ, thần thiếp tự nhận không giỏi lấy lòng như các tỷ muội khác, lại còn không xinh đẹp như Đào Hoa muội muội..." Lục Ninh Nhã áp ngực vào vòm ngực Tần Nghiêu Huyền, nàng ta thè lưỡi, gò má ửng đỏ tựa vào đầu vai hắn: "Nhưng thần thiếp dám khẳng định tâm ý của mình đối với bệ hạ là không ai sánh bằng. Chỉ cần bệ hạ vui, thần thiếp cũng sẽ vui."



Con gái bảo bối của Tây bình vương, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong cung, lúc này lè lưỡi giống như chú chó nhỏ xin ăn, khao khát được ở dưới người hắn.



Tay nàng ta dò xét vào trong áo lót, dần dần tiến đến chỗ kia, Lục Ninh Nhã nắm chặt, nàng ta nhắm mắt cố gắng không nghĩ đến bộ dạng phóng túng lúc này của mình, vươn đầu lưỡi liếm ngực hắn lấy lòng.



Chỉ chốc lát sau, vật dưới người đã muốn bật ra ngoài.



Quả nhiên!



Lục Ninh Nhã đắc ý, nàng ta định cho tay vào trong thì bị một bàn tay nắm chặt.



"Bệ hạ?"



Rõ ràng trong mắt Tần Nghiêu Huyền có lửa dục bị đè nén, nàng ta cảm thấy cổ tay vô cùng đau đớn. Nàng ta nhớ đến dáng vẻ của Đào Hoa, hắn tàn bạo trên giường với nữ nhân Đại Diễn kia cũng thôi đi, sao với nàng ta cũng như thế?




Hắn... hắn vậy mà lại liếm chỗ đó của nàng, đã thế còn nuốt hết chỗ nước chảy ra.



Tần Nghiêu Huyền dùng sức hít một hơi, mùi thơm cơ thể hòa với mùi tanh của xuân thủy trở thành một mùi vị đặc biệt. Hắn liếc nhìn vẻ mặt xấu hổ không thể nhịn được của Đào Hoa, thấp giọng nói: "Chịu không nổi khi trẫm làm thế?"



"Thần thiếp... A ư..."



Đầu lưỡi hắn khẽ lướt qua miệng huyệt sau đó liền tiến vào trong. Đầu ngón chân Đào Hoa co quắp cả lại, Tần Nghiêu Huyền giữ chặt eo nàng, một tay kia hắn không ngừng vân vê nhụy hoa.



Đầu lưỡi mềm mại nóng như lửa chạm vào vách tường bên trong, từng đợt từng đợt xuân thủy chảy ra. Khoái cảm từng trận từng trận giống như đang lăng trì nàng, miệng Đào Hoa nhanh chóng tràn ra tiếng nức nở, vừa đau khổ vừa sảng khoái.



Cảm nhận được hoa huy*t nàng không ngừng co rút, Tần Nghiêu Huyền cho toàn bộ đầu lưỡi vào bên trong, liếm lấy thịt non nhạy cảm của nàng, sau đó hắn rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào mạnh mẽ.



"A... A... Không... Không được a..."



Đột nhiên Đào Hoa khóc lớn tiếng, tiếng nức nở hòa với thanh âm liếm láp thèm thuồng của hắn, cảnh tượng dâm mỹ in vào đáy mắt, Đào Hoa thét lớn bị môi lưỡi hắn đưa đến cực điểm.



Trước mắt trắng xóa, thủy dịch tuôn không ngừng, Tần Nghiêu Huyền buông phần eo mềm như nước của nàng ra, hắn cởi dãy lụa trên cổ tay, ôm nữ nhân đang thút thít vào trong ngực.



Cằm, cổ, thậm chí ngực hắn đều bị xuân thủy của nàng thấm ướt, tất cả dịch thể đối phương mới phun ra.



"Không thoải mái cũng khóc, thoải mái cũng khóc." Tần Nghiêu Huyền hôn lên trán nàng, ôm chặt nữ nhân đang xấu hổ không dám mở mắt: "Hoa Nhi còn muốn nữa không?"



Muốn...



Làm như vậy rất thoải mái.



Nhưng Đào Hoa lại bị dọa sợ lắc đầu liên tục.



"Đừng, đừng. Sao bệ hạ có thể làm như thế..." Đào Hoa suy nghĩ hồi lâu mới nghẹn ngào nói: "Ức hiếp người ta."



"Ngoan."



Hắn đắp chăn lại cho nàng, bởi vì xấu hổ mà co người lại nên hắn dùng tay vỗ nhẹ lưng nàng trấn an: "Ngủ đi, sảng khoái tiết nhiều dịch như vậy có lẽ Hoa Nhi đã mệt đến không chịu nổi rồi."