Khi Quân Vi Hoàng
Chương 29 : Thích nàng cười, càng thích nàng lúc động tình
Ngày đăng: 09:22 18/04/20
Ánh mắt Đào Hoa bị tay Tần Nghiêu Huyền che kín, cái gì cũng không tay, chỉ có một mảnh nước mắt rất khó chịu.
Đào Hoa thử giãy giụa, nhưng sức lực Tần Nghiêu Huyền nàng không lay chuyển nổi.
"Vì sao sợ thiếp không?" Đào Hoa thút thít hỏi, giọng nói ủy khuất, "Chẳng lẽ bộ dạng thiếp khóc rất xấu sao, rất dọa người sao?"
Nếu không vì sao hắn lại che mắt nàng không dám nhìn.
Tay trái không bị thương nắm cổ tay Tần Nghiêu Huyền, nhưng thế nào cũng không kéo ra được, chỉ tốn công vô ích làm cong tay áo hắn, Đào Hoa cụt hứng không giãy giụa nữa, "Khẩn cầu bệ hạ xoay mặt đi đừng nhìn thiếp."
Tần Nghiêu Huyền trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Hoa nhi chưa bao giờ xấu, lúc khóc cũng rất đẹp. Nhưng trẫm càng thích nhìn... nụ cười của nàng..."
Hắn nói cực kỳ cẩn thận, lời này rơi vào tai Đào Hoa, giống như những cánh hoa rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợi sóng lăn tăn.
"Nếu như bệ hạ thích, Hoa nhi sẽ cười một cái, có thể lấy công chuộc tội không, chuyện này không liên quan đến thiếp nữa đúng không?"
Bởi vì đang khóc lóc nức nở nên nàng phải nỗ lực lắm mới cong được khóe môi, tuy là cười nhưng cười so với khóc còn xấu hơn. Tần Nghiêu Huyền hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay nàng, nâng gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của nàng lên.
Một đôi mắt mờ mịt, có e sợ, có không cam lòng, còn có mấy phần tuyệt vọng và nịnh bợ hắn.
Giống như con thú nhỏ bị thương, chỉ biết tuyệt vọng chờ đợi thợ săn đùa bỡn đủ, sau đó ban cho nó một đao giải thoát.
"Trẫm nói chuyện này không liên quan đến nàng."
Yết hầu Tần Nghiêu Huyền khẽ chuyển, giọng nói cơ hồ nghe không rõ. Đào Hoa cũng không nghe rõ được từng chữ hắn nói, chỉ thấy hắn cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo hôn lên mí mắt nàng.
"Đừng khóc."
Đôi môi hắn chạm vào mí mắt sưng đỏ, đầu lưỡi hắn dịu dàng liếm láp những giọt nước mắt long lanh trên lông mi nàng.
Đào Hoa kinh hãi, nhưng hai tay Tần Nghiêu Huyền lại ôm lấy đầu nàng, giống như cống phẩm trân quý mà nâng niu từng chút một. Nàng cũng không dám lộn xộn, mặc cho Tần Nghiêu Huyền hôn khô nước mắt, đôi môi hắn trượt theo vệt nước mắt, cuối cùng dừng trên môi nàng.
"Mở miệng ra."
Đào Hoa bị dọa tới mức nhắm chặt mắt lại, ngoan ngoãn há mồm, đầu lưỡi Tần Nghiêu Huyền trượt vào, nàng nếm được vị mặn chát. Sự dịu dàng của hắn làm cho nàng sợ hãi, Đào Hoa mặc hắn khuấy đảo trong miệng, đầu lưỡi cũng bị mút chặt, nàng không biết phải đáp lại hắn như thế nào.
Tần Nghiêu Huyền cũng không tiếp tục dây dưa, mà đưa lưỡi vào sâu cổ họng nàng, Đào Hoa kêu vài tiêng sau đó hồi phục tinh thần, hắn nắm chặt eo nàng, khống chế hô hấp của nàng, lưỡi hắn đảo qua nơi mẫn cảm trong miệng làm Đào Hoa nhíu mày hừ một tiếng.
d*m thủy chảy ra quá nhiều, lúc hắn tiến vào dĩ nhiên không có đau đớn, Đào Hoa chỉ cảm thấy hơi trướng cùng khoái cảm, thậm chí không kìm lòng được nâng eo hùa theo hắn. hoa huy*t mềm mại giống như cái miệng nhỏ đang bĩu môi, cố từng chút một nuốt lấy cây gậy th*t màu hồng.
"A... Được rồi."
Sâu quá. Hắn cắm vào toàn bộ, trong nháy mắt, nàng không khống chế được lại cao trào.
d*m thủy tràn ra, long căn ngăn trong hoa huy*t, theo từng cú thúc vào của Tần Nghiêu Huyền mà cuộn trào.
"Nhanh một chút..."
"Tay Hoa nhi bị thương, chậm một chút."
Tần Nghiêu Huyền cong khóe môi, nắm lấy vòng eo Đào Hoa dùng sức va chạm, trong mắt chỉ còn lại ham muốn, không thể khống chế được mà xỏ xuyên qua thân thể nàng.
Đào Hoa bị làm đến kêu không ra tiếng, hai chân lại không tự chủ quấn eo hắn, dường như càng ham muốn chiếm hữu.
Hóa ra cùng Tần Nghiêu Huyền làm chuyện này có thể thoải mái như vậy...
Cho đến khi hoa huy*t tràn đầy tinh dịch, hắn mới thở phì phò thay y phục cho nàng, Đào Hoa mới nơm nớp lo sợ hỏi: "Nghiêu Huyền, chàng nói chuyện này không liên quan đến ta?"
"Thế nào, nàng còn muốn bị trẫm làm một lần nữa?"
Lau d*m thủy và tinh dịch giữa hai chân nàng, Tần Nghiêu Huyền cưới khẽ nói: "Nàng đã tạ ơn, trẫm đã làm nàng, Hoa nhi còn cho rằng trẫm sẽ nuốt lời?"
Đào Hoa rốt cuộc cũng an tâm, muốn hành lễ nói tạ ơn, nhưng không cẩn thận động phải miệng vết thương, lập tức đau đến mức nhe răng há miệng.
"Đừng cử động. Nếu Hoa nhi lại làm bản thân bị thương như vậy, trẫm sẽ thật sự giam nàng lại đấy, sẽ khiến nàng ngay cả sức lực đứng lên cũng không có."
Ôm nàng vào ngực, Tần Nghiêu Huyền quơ quơ tay phải nàng, sau đó ôm nàng ra ngoái, "Hoa nhi có muốn cùng trẫm thẩm vấn phạm nhân không?"
"Được ạ."
Nàng thuận thế dựa vào lồng ngực hắn, Đào Hoa như trút được gánh nặng cười khẽ: "Bệ hạ đi chỗ nào, Hoa nhi đi chỗ đó."
"Ngoan." Hắn không ngại trước mặt thị vệ mà cọ trán nàng, nhưng nụ cười trên môi hắn biến mất rất nhanh, gương mặt lại trở lại bộ dạng lạnh lẽo, hung ác: "Hoa nhi muốn thẩm vấn thích khách trước hay muốn thẩm vấn Lục Thiên Hành?"