Khi Quân Vi Hoàng
Chương 3 : Nếu quỳ làm sao bôi thuốc được
Ngày đăng: 09:22 18/04/20
Tinh Hoa viên là một nơi thanh tịnh, nếu như vườn thượng uyển trăm hoa đua nở thì nơi này có cầu nhỏ nước chảy, thềm được lót bằng bạch ngọc, hoa đào nở rộ suốt năm.
Nắng ở Tinh Hoa viên cực kỳ đẹp. Năm đầu tiên vào cung, khi Đào Hoa nhìn thấy được cảnh này mới biết hoa đào trong tên mình có hình dáng thế nào.
Đào Hoa vẫn luôn không hiểu, ở một nơi thô kệch như Đại Diễn, luôn lấy tên dã thú hung tợn đặt cho con người, vậy mà nàng lại có một cái tên không hợp với nơi đó như thế. Nữ nhân Đại Diễn theo họ mẹ, ngay cả họ Giang của nàng cũng rất khác lạ.
Thảo nguyên bát ngát hoang vu, rãnh nước xuyên qua khe núi, chẳng qua chỉ là một chỗ nước cạn, sao lại nói là sông Trường Giang và Hoàng Hà?
Bởi vì tên họ này, từ nhỏ đã không ít lần Đào Hoa bị người xung quanh xa lánh.
Cánh hoa đào lướt qua kẽ tay nàng rơi vào trong đất, Đào Hoa bất giác cảm thán trong lòng. Nó còn biết bản thân mình rơi từ cành cao xuống, vùi mình vào bùn đất. Còn nàng làm sao biết mình đến từ đâu, rồi sẽ phải đi về đâu?
"Tiểu Đào."
Một bóng người nhẹ nhàng đi qua trước mặt nàng, trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương, nam tử trước mặt mặc y phục màu đen, đôi mắt sáng như sao đầy vẻ tiều tụy. Cực kỳ giống những người phong lưu lãng tử của Ngạo quốc, ngày đêm ở cạnh giếng ngâm thơ tình, nhưng chờ không được giai nhân liền vượt tường mà đến.
"Lê vương gia."
Đào Hoa cẩn thận lui về phía sau nửa bước, né tránh thân thể hắn ta, nhấc tay hành lễ.
"Đã là lúc nào rồi mà còn hành lễ? Giữa ngươi và ta cần gì có nhiều lễ nghi như vậy."
Tần Lê Uyên không đợi được nữa, hắn ta lập tức ôm chầm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, giọng vô cùng bất mãn, nói dồn dập: "Tiểu Đào, lập tức đi theo bổn vương. Mọi chuyện đã sắp xếp thỏa đáng cả rồi, sau khi rời khỏi hoàng cung chúng ta sẽ được bên nhau từ sớm đến tối, là một đôi thần tiên quyến lữ."
Đào Hoa cười khúc khích, khiến cho nhụy hoa khẽ run.
Dưới cái nhìn say mê của Tần Lê Uyên, nàng lắc đầu nói: "Lê vương gia nói vậy là sao. Hoa Nhi đã là người của bệ hạ, chưa từng hẹn ước gì với vương gia, sao có thể làm một đôi thần tiên quyến lữ với người được?"
Nhìn khuôn mặt khiếp sợ dần hóa thành bi phẫn của người trước mặt, Đào Hoa cảm thấy không đành lòng liền rủ mắt nhìn xuống đất.
Trừ Tần Nghiêu Huyền ra, hắn ta là người duy nhất nàng quen biết ở Ngạo quốc, đã từng chiếu cố nàng rất nhiều. Ở kiếp trước, mãi cho đến khi Đào Hoa chết đi, hắn ta vẫn luôn nghĩ đến nàng. Nhưng hắn không dám đối mặt để tranh đoạt với Tần Nghiêu Huyền, chỉ dám len lén mò đến khi nàng thương tích khắp người, mắt rưng rưng an ủi, nói thẳng ra là đau lòng vì nàng.
Tần Nghiêu Huyền vô cùng bản lĩnh, ngay cả một quan huyện nho nhỏ có bao nhiêu của cải hắn cũng biết rõ, vậy thì sao có thể không biết hành tung của hắn ta cho được. Mỗi khi Tần Lê Uyên đến, là một lần nàng nhận được sự an ủi giống như uống rượu độc, đợi hắn ta vừa đi, đường cho vào miệng vẫn còn chưa tan thì roi vọt của Tần Nghiêu Huyền đã giáng xuống.
Người đang đứng trước mặt nàng thật sự không biết sao? Có lẽ lý do cũng giống như lúc Tần Nghiêu Huyền đoạt vị đã tàn sát tất cả những ai cản đường hắn, chỉ trừ một mình Tần Lê Uyên. Không phải bởi vì Tần Lê Uyên là con trai trưởng của tiên đế, mà là bởi vì hắn ta không dễ dây vào.
Tần Lê Uyên đối với nàng như thế, chẳng qua chỉ muốn đoạt nàng từ trong tay Tần Nghiêu Huyền, chứng minh hắn ta tài giỏi hơn so với em trai hoàng đế của mình mà thôi.
"Hoa Nhi hiểu... Hiểu..."
Đôi tay nhỏ bé run rẩy cởi áo choàng, sau đó là chiếc váy hồng nhạt, kể cả yếm và tiết khố cũng không dám giữ lại.
Thân thể trắng nõn đầy sức sống của nàng run lẩy bẩy, Đào Hoa dùng tay che trước người nhưng lại bị Tần Nghiêu Huyền bắt lấy.
Không có gì che đậy, cặp nhũ hoa lộ giữa không trung, hai đỉnh phía trên sớm đã đứng thẳng vì xấu hổ.
"Bệ hạ..."
Đào Hoa tuyệt vọng kêu lên, hai chân mềm nhũn, thầm than rốt cuộc cũng chạy không thoát.
"Đứng dậy đi."
"Hoa Nhi biết sai rồi. Xin bệ hạ hạ thủ lưu tình..."
Lúc này nàng chỉ mới mười lăm tuổi, nếu như để lại mầm bệnh thì sẽ đau đớn ngày đêm.
"Đứng dậy đi."
Giọng nói Tần Nghiêu Huyền lạnh lẽo, long nhan tức giận, Đào Hoa bị dọa đến cả người mềm nhũn, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Không thể trách nàng được, nàng thật bị hắn dọa sợ chết khiếp.
Sợ hãi nhắm chặt hai mắt, Đào Hoa lại chỉ nghe thấy một tiếng thở dài. Chỗ da thịt bị siết đau khi nãy được hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve.
Không phải roi da xé da xé thịt.
Hôm nay hắn... Không có đánh đập nàng?
Đào Hoa kinh ngạc mở mắt ra, ngấn lệ đối mặt với đôi mắt chứa đựng nỗi lòng của hắn.
Tần Nghiêu Huyền chậm rãi nói: "Hoa Nhi, nàng nói cho ta biết, nàng quỳ như thế thì làm sao thoa thuốc được đây?"
***