Khí Trùng Tinh Hà

Chương 1009 : Vô Song ra tay

Ngày đăng: 15:12 18/04/20


Bởi vì thân phận của Vũ Văn khá đặc biệt, nên bệnh viện sớm đã nhận được sự nhắc nhở của cơ quan có liên quan, nhất định phải có sự quan tâm đặc biệt, bởi vậy bác sĩ và y tá đều vô cùng quan tâm chăm sóc.

Rất nhanh, bé gái đã được cho vào trong phòng cấp cứu. Rất nhiều bác sĩ y tá đã chuẩn bị sẵn sàng. Tình cảnh này khiến cho những bệnh nhân khác tròn mắt ngạc nhiên.

- Cán bộ cao cấp, nhất định là cán bộ cao cấp. Nhìn những bác sĩ y tá kia kìa, đãi ngộ của chúng ta ra sao, đãi ngộ của người ta là cái gì chứ?

- Ừ, cũng đúng thôi. Những bác sĩ y tá kia, thấy mình thì mặt thâm sì vào, nói một câu cũng chẳng thèm đáp. Cũng có lúc làm bọn họ gấp gáp sao?

- Đây là cái số!



Bên ngoài phòng cấp cứu, Vũ Văn cơ hồ suy sụp rồi, Tiêu Vọng Thư cũng vô cùng lo lắng, hai tay không ngừng xoa xoa.

Không lâu sau, bên trong đi ra một vị bác sĩ, biểu tình ngưng trọng nói:

- Tiêu tiên sinh, Ngô tiểu thư, có tin không tốt phải nói với các vị, phải tiến hành phẫu thuật ngay bây giờ.

- Bây giờ tiến hành, nhưng không phải chưa chuẩn bị xong sao?

Vũ Văn yếu ớt hỏi.

- Không còn cách nào khác, không thể kéo dài hơn nữa. Càng để lâu càng nguy hiểm, hơn nữa, cho dù bây giờ phẫu thuật, hy vọng cũng không lớn lắm.

Nói tới đây, bác sĩ nhịn không được nhìn Ngân Hồ đang ở trong góc một cái, hiển nhiên, bác sĩ lo lắng không phải là những nhân vật nhỏ như Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn, mà lo lắng tới người ở bên trên.

Ngân Hồ ý vị sâu xa liếc bác sĩ một cái, không tỏ thái độ, mà đưa ánh mắt dừng trên người Tần Vô Song.

Bác sĩ kia dường như ý thức được Tần Vô Song lai lịch rất lớn, cũng có chút do dự.

Tần Vô Song lại lắc đầu:

- Phẫu thuật, có bao nhiêu hy vọng?

- Hai mươi phần trăm, đó là nhiều nhất. Đây còn là tính toán lạc quan, cháu bé còn nhỏ qua, hơn nữa tình trạng bệnh này cũng tương đối phức tạp, hiện nay trong nước…

Tần Vô Song khoát tay:

- Bỏ đi, không cần nói nữa. Không làm phẫu thuật!

- Cái gì?

Tiêu Vọng Thư trừng mắt:

- Sao lại không làm?
Tần Vô Song ý tứ sâu xa nhắc nhở.

Vũ Văn dù sao gặp nhiều biết rộng, năm xưa cũng biết qua bản lĩnh của Vũ Tinh Hà, trong lòng đoán, có lẽ người bạn của em trai này, cũng định dùng thủ đoạn đặc biệt của võ học cứu chữa cho Tiêu Vũ.

Bất kể thế nào, so với xác xuất thành công không tới hai mươi phần trăm của phẫu thuật, Vũ Văn càng tin tưởng vào người có thực lực tương đương với em trai mình này.

Loại tin tưởng này, rất khó tưởng tượng được. Nếu là người khác, có lẽ sẽ lựa chọn phẫu thuật. Nhưng Vũ Văn lại vô cùng tin tưởng em trai mình.

Nếu trên thế giới này, có vấn đề tất cả mọi người đều không giải quyết được, thì chỉ có em trai mới có thể có hy vọng. Nếu ngay cả em trai mình cũng không giải quyết được, thì có lẽ sẽ không còn ai có thể giải quyết được.

Đây là một loại tin tưởng mù quáng. Nhưng đó là tình yêu mà chị dành cho em.

Tuy người trước mặt này không phải là em trai, nhưng Vũ Văn trong nhất thời, dường như đang nhìn thấy hình ảnh của em mình.

Đúng lúc đó, quanh thân thể Tiêu Vũ, xuất hiện một tầng tử sắc nhàn nhạt, tầng tử sắc này, dần dần biến thành thanh sắc mạnh mẽ bốc lên.

Tần Vô Song hiển nhiên là đang dùng thần lực cải tạo thân thể Tiêu Vũ, loại cải tạo này, nếu không lo lắng đến thân thể suy yếu của Tiêu Vũ, Tần Vô Song cơ hồ trong vòng ba phút là có thể làm xong.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể từng bước từng bước làm, đại khái trong vòng một giờ đồng hồ, đã bước đầu hoàn thành việc cải tạo thân thể bé gái.

Loại cải tạo này có thể làm cho thân thể bé gái mạnh mẽ gấp năm tới mười lần những đứa trẻ khác, đương nhiên, đó là sau khi hoàn toàn bình phục.

Đây là quyết định Tần Vô Song làm ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, hắn không hy vọng tạo ra một quái vật cho thế giới này.

Dẫn trước nửa bước là thiên tài, dẫn trước nhiều quá thì thành quái vật rồi.

Trong thế giới bình phàm này, quái vật sẽ không được dung thứ. Cho nên, Tần Vô Song không muốn đứa trẻ này, trong quá trình trưởng thành, gặp quá nhiều trắc trở. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Cho dù như vậy, thủ đoạn của Tần Vô Song cũng khiến cho Tiêu Vọng Thư, đến cả tròng mắt cũng sắp lồi cả ra ngoài.

Lẽ nào đây chính là nội lực trong truyền thuyết. Tiêu Vọng Thư hận mình chưa đọc qua tiểu thuyết kiếm hiệp, không biết nội lực của cao thủ võ học có màu sắc không nhỉ?

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy trước kia mình khinh bỉ tiểu thuyết võ hiệp, cơ hồ có chút quá đáng. Thế giới này, quả thực vẫn có những thứ không thể tưởng tượng được.

- "Cái gọi là kỳ tích, trong nhận thức của các người, có lẽ vĩnh viễn không bao giờ xảy ra. Nhưng nó không đồng nghĩa với việc kỳ tích không tồn tại, chỉ là các người không có cơ hội nhìn thấy mà thôi…

Nghĩ lại những lời này, Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn cùng nhìn nhau, trong lòng dâng lên một ý niệm cổ quái:

- Lẽ nào, kỳ tích thực sự sẽ xảy ra hay sao