Khí Trùng Tinh Hà
Chương 1011 : Thân tình hai kiếp
Ngày đăng: 15:12 18/04/20
Anh ta là người đọc sách, trước nay đều thờ phụng đạo lý quân tử yêu tiền tài, nhưng lấy phải chính đáng.
Muốn anh ta vô duyên vô cớ tiếp nhận tài sản của người khác, đã làm trái lại với nguyên tác đối nhân xử thế của anh ta.
Đúng với cái gọi là không có công không có lộc, huống hồ đây còn là một sản nghiệp lớn.
Vũ Văn cũng cảm thấy quá mức đột ngột, Tần Vô Song cứu con gái mình đã là ân huệ lớn lao, sao còn có thể nhận lấy sản nghiệp của cậu ta, cũng nói:
- Tần huynh đệ, Tinh Hà tuy là em tôi, nhưng tôi biết tính cách của cậu ấy không màng danh lợi, cho nên sản nghiệp mà cậu nói, nếu cậu có thể tự kinh doanh được, chúng tôi không thể lấy được. Hơn nữa nếu là Tinh Hà tặng cho cậu, vậy phải là của cậu, chúng tôi không thể tham lam.
Vũ Văn cũng là người không cầu danh lợi, hai chị em năm xưa đều giống nhau, cũng bởi vậy mới có thể thương yêu như ruột thịt. Nếu là người tham phú quý, chỉ e đã không có tình cảm chị em sâu nặng này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Vô Song nhìn biểu tình đơn thuần của hai vợ chồng, trong lòng thở dài:
- Chị Vũ Văn đúng là người đơn thuần, không vô cớ nhận tiền tài của người khác. Đức tính này quả là đáng quý. Chỉ là mình không ở đây lâu, phải sắp xếp cho họ một cuộc sống lâu dài. Trong thế giới này, không có tiền bạc, không có địa vị, sống rất khó khăn. Bất kể bọn họ nghĩ thế nào, mình cũng phải làm cho họ sống cuộc sống như họ mong muốn.
Kỳ thực, những lời này của Tần Vô Song, đều là bịa ra. Đối với hắn mà nói, muốn kiếm một gia tài lớn trên thế giới này, quả là quá dễ dàng, biện pháp có hàng nghìn cách.
Quan trọng là phải đưa cho họ thế nào, phải sắp xếp thế nào mới là quan trọng nhất, lập tức dùng giọng đùa giỡn nói:
- Anh, chị, sản nghiệp này vốn là của Tinh Hà. Nếu anh chị kiên quyết không nhận thì cũng không có cách nào. Tôi muốn biết, nếu có thể lựa chọn, anh chị hy vọng cuộc sống tương lai sẽ như thế nào?
Tiêu Vọng Thư gãi gãi đầu:
- Cái này chúng tôi không tự quyết định được. Nếu bắt tôi nói, cuộc sống của nho sinh thời cổ đại, tôi rất ngưỡng mộ. Có sách đọc không hết, không cần lo kế sinh nhai. Cuộc sống tinh thần phong phú này là một cuộc sống lý tưởng, ha ha.
- Anh rể yêu cầu rất thấp, vậy còn chị?
Vũ Văn trước nay chưa hề nghĩ tới vấn đề này, đột nhiên bị hỏi tới, sửng sốt một chút, mới ôm cằm suy nghĩ.
- Bảo tôi nói, thì tôi cũng đành nói, tôi mong có mấy đứa con, cả nhà sống trong một căn phòng rộng lớn, không có quá nhiều nỗi lo thế tục, vui vẻ ở bên nhau. Những người thân yêu, vĩnh viễn khỏe mạnh bình an.
Vũ Văn khẩu khí si ngốc, nói mà hai mắt đã đỏ lên rồi. Quả nhiên cô lại nghĩ tới Vũ Tinh Hà, nghĩ tới người em cô đã chăm sóc từ nhỏ tới lớn.
Tần Vô Song đại khái hiểu được suy nghĩ của hai vợ chồng, Tần Vô Song tự vấn, những tâm nguyện này có thể giúp họ thỏa mãn được, lập tức cười:
- Đương nhiên điều kiện này, tôi biết anh không có tư cách đáp ứng. Không vấn đề gì, tôi dám nói thế thì có thể làm được như thế. Cho dù tôi không làm, tất nhiên cũng sẽ có người làm. Tôi chỉ là muốn anh nói cho những người khác, một nhà ba người này không được động vào. Bất kỳ ai, cũng không được động vào.
- Đây là địa chỉ, thứ các anh muốn ở đây!
Tần Vô Song tay vừa giơ ra, một trang giấy đã nằm trong tay Ngân Hồ.
Thủ pháp này, giống như ảo thuật, khiến cho Ngân Hồ hoa cả mắt.
- Gia Nguyệt Sơn? Thật sự là ở đó sao?
- Đi thì sẽ biết!
Những võ điển đó, đối với quốc gia có lẽ sẽ có tác dụng. Tần Vô Song cũng không muốn mất thời gian ở vấn đề này nữa.
Đối với thế giới này mà nói, hắn chỉ là khách qua đường. Một khách qua đường, thì nhất định phải dùng biện pháp kiên quyết nhất để giải quyết mọi vấn đề.
Năm ngày sau, chuyến bay từ trung tâm tỉnh đi Thượng Hải cất cánh. Tần Vô Song không đi cùng, đối với thế giới này, hắn chỉ là một kẻ không có hộ khẩu, muốn đi máy bay cũng không được.
Tuy nhiên, với thần thông của hắn, hai nghìn dặm này, chỉ là chuyện trọng nháy mắt. So với đi máy bay còn nhanh hơn cả trăm lần.
Tần Vô Song thông qua tiền bạc quan hệ, sắp xếp một bệnh viện rất có tiếng, cho Tiêu Vũ kiểm tra tổng thể, kết quả, tất nhiên là kỳ tích trong kỳ tích.
Bác sĩ cũng quả thực không hiểu:
- Đứa bé khỏe mạnh như vậy, căn bản không có vấn đề gì, các người lo vớ vẩn gì chứ. Tôi hành nghề y bao nhiêu năm, chưa từng gặp qua trái tim nào khỏe như vậy.
Những lời nói khiến Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn nước mắt lưng tròng. Chỉ cảm thấy tất cả vất vả khổ đau, bỗng nhiên đã biến mất