Khí Trùng Tinh Hà

Chương 111 : Phong địa Vương tộc

Ngày đăng: 14:58 18/04/20


Bên trong thánh điện, Tần Vô Song đứng im lặng lẽ, trước khi Võ Thánh đại nhân cất lời, hắn quyết định tạm thời giữ im lặng.

Lúc này, ruột gan hắn đang rối vô cùng. Sống cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên hắn được đến một nơi lớn và uy nghiêm như thế này.

Mặc dù Tần Vô Song thừa tự tin và sự am hiểu nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được trước mắt giữa hắn và Võ Thánh đại nhân vẫn còn một lằn ranh giới rất rõ ràng.

- Mười bảy tuổi, chỉ dựa vào sức lực của một mình, hạ gục được Hào môn Hứa gia, giải quyết Tây Môn Đại phiệt, giành vị trí số một Thí luyện Võ đồng toàn quốc. Ha ha, e rằng ngay cả con cháu Hoàng tộc của Bách Việt Quốc này cũng không có được thành tích tuyệt vời đến vậy. Tần Vô Song, ngươi khá lắm!

Võ Thánh đại nhân cuối cùng cũng lên tiếng. Dù là đang khen ngợi Tần Vô Song nhưng khẩu khí thì vẫn có chút cảm giác lành lạnh.

Đương nhiên, trước mặt Võ Thánh đại nhân Tần Vô Song vẫn biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi. Hắn thong thả nói:

- Đa tạ Võ Thánh đại nhân đã có lời khen. Vãn bối có được một lời khích lệ của Võ Thánh đại nhân cũng đủ làm rạng danh tổ tông dòng họ rồi.

Võ Thánh dù nổi tiếng nghiêm khắc, nghe những lời Tần Vô Song nói cũng không khỏi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hắn. Rồi vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hắn lại gần.

Tần Vô Song bước lại, cung kính nói:

- Xin Võ Thánh đại nhân chỉ dạy.

Võ Thánh đại nhân không nói gì mà rút từ ống bút trên bàn ra một tấm bản đồ đã được cuộn chặt. Nói chính xác hơn, đây là một tấm bản đồ Bách Việt Quốc.

Tất cả lãnh thổ, cứ điểm quan trọng, thành phố đều được đánh dấu rất rõ ràng. Mặc dù so với kiếp trước thì độ chính xác còn có nhiều khác biệt nhưng vẫn vô cùng rõ nét. Võ Thánh đại nhân cười nhẹ, ném cho Tần Vô Song một cây bút.

- Đây là bản đồ Bách Việt Quốc, bút trên tay ngươi đó, ngươi tự khoanh tự vẽ, vẽ đến đâu, nơi đó sẽ là phong địa của ngươi.

Võ Thánh đại nhân nói ra những lời thiên kinh địa nghĩa như vậy, tựa hồ như trong mắt ông, đây là chuyện hết sức bình thường, đơn giản như cho một cây kẹo vậy.

Tần Vô Song nhận lấy cây bút nhưng cũng không biết nên khoanh từ đâu. Không phải hắn không tin Võ Thánh đại nhân không có quyền lực này, cũng không phải hắn nghi ngờ Võ Thánh đại nhân sẽ không thực hiện.

Hắn đang nghĩ xem rốt cục mình nên khoanh bao nhiêu, nên vẽ bao nhiêu. Ở Đông Lâm, Tần gia chỉ là một Hào môn, vậy mà chớp mắt đã thành một Vương tộc. Cây to đón gió, chắc chắn sẽ có không ít lời bình phẩm. Nếu như vẽ trên bản đồ quá nhiều, hẳn sẽ có nhiều kẻ thù sẽ là điều tất yếu.

- Không cần phải băn khoăn nhiều, đất khắp thiên hạ, cũng là đất của Hoàng đế, cho dù có là chức vụ gì, cũng là thần tử của Hoàng đế. Lãnh địa Bách Việt Quốc, nói cho cùng vẫn nằm trong tay Hoàng đế Bách Việt Quốc. Chỉ cần ngươi vẽ ra, bất luận là đất của Hoàng thất hay đất của Tứ Đại Vương Tộc thì bọn họ chắc chắn sẽ nhường, không muốn nhường cũng phải nhường.

Khẩu khí này của Võ Thánh đại nhân hàm chứa một sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Đây mới chính là cường giả, một cường giả thực thụ. Đúng là lãnh địa Bách Việt Quốc đều nắm trong tay Hoàng đế, nhưng tại sao Võ Thánh đại nhân vẫn làm chủ được? Không còn nghi ngờ gì, trước mặt Võ Thánh đại nhân, Hoàng đế Bệ hạ vẫn phải cúi đầu chịu thua.
- Bao lâu?

Tần Vô Song không kìm được hỏi.

- 120 năm!

Khẩu khí của Võ Thánh đại nhân đầy cảm giác tang thương, dường như trong đó còn có cả sự cảm thán, sự nuối tiếc cho những năm tháng đã qua không bao giờ trở lại.

- 120 năm nay, ngày nào ta cũng hy vọng trên Võ Thánh Sơn sẽ xuất hiện một thiếu niên để ta chỉ dạy, để ta hướng dẫn, nhưng ước mơ mãi chỉ là mơ ước. Mãi đến ngày hôm nay cơ hội đó mới đến với ta.

Tần Vô Song khẽ rùng mình. 120 năm? Chẳng lẽ 120 năm qua chưa từng có ai lọt được vào mắt Võ Thánh đại nhân?

- Không cần phải ngạc nhiên, đúng 120 lần Võ Thánh Sơn hoa nở hoa tàn. Đã từng có rất nhiều người lên đây nhưng chưa có ai lọt được vào mắt ta. Những kẻ được thổi phồng, được tung hô ở ngoài kia lên Võ Thánh Sơn này cũng chỉ là những con gà rụt cổ mà thôi. Cái ta cần là một môn đồ.

Tần Vô Song giật mình ngẩng đầu, trong ánh mắt Võ Thánh đại nhân, hắn thấy rõ được sự kỳ vọng cũng như một tình yêu vô bờ bến.

- Không lẽ ý của Võ Thánh đại nhân là…

Võ Thánh đại nhân chậm rãi gật đầu:

- Ta cần một người thừa kế! Một người trong 150 năm tới có thể chưởng quản Võ Thánh Sơn, có thể bảo vệ quốc thổ Bách Việt Quốc, có thể giúp đỡ giang sơn xã tắc, có thể phù hộ cho trăm triệu con dân có được cuộc sống an lành!

Tần Vô Song chỉ còn thấy miệng khô ráp. Võ Thánh đại nhân rõ ràng là đã ném cành ô -liu ra rồi. Nhưng hắn vẫn không hiểu Võ Thánh đại nhân rõ ràng là Tiên Thiên cường giả, là Linh Võ cường giả, sao vẫn còn cần một Hậu Thiên Đỉnh phong làm người thừa kế?

Không phải vẫn còn cái gọi là Linh duyên sao? Không lẽ Võ Thánh đại nhân không cần đến trình tự này? Hay là bản thân ông có những bản lĩnh đặc thù nên có thể phán đoán được hắn có Linh duyên hay không?

Tất cả những nghi hoặc ấy khiến cho Tần Vô Song nhất thời không dám lên tiếng.

Chưởng quản Võ Thánh Sơn, đây là chuyện mà chưa bao giờ hắn nghĩ tới. Bảo vệ quốc thổ, giúp đỡ giang sơn xã tắc, phù hộ con dân… đây đều là những trách nhiệm nặng nề, chưa bao giờ Tần Vô Song nghĩ mình sẽ ghé vai vào làm.

Quá đột ngột, mọi thứ đúng là quá đột ngột.