Khí Trùng Tinh Hà

Chương 116 : Xích Mộc Vương Phủ

Ngày đăng: 14:58 18/04/20


Tất cả các chủ tiệm vải, tiệm may trong châu thành Nam Vân Châu đều được mời đến Tây Môn Đại phiệt phủ. Lớn nhỏ tổng cộng sáu mươi tiệm.

Những thương nhân này đều không biết Tây Môn Phiệt chủ định làm gì nhưng chẳng ai dám thắc mắc nửa lời. Ở châu thành Nam Vân Châu này, được Tây Môn Đại phiệt mời đã là phúc khí tu luyện mấy đời rồi.

Đợi cho tất cả vào chỗ ngồi, Tây Môn Vũ mới tươi cười bước ra từ hậu sảnh, bên cạnh còn dẫn theo một chàng thanh niên khôi ngô sáng sủa.

Tây Môn Vũ cười nói:

- Các ông chủ, lần này bổn Phiệt chủ gọi các vị đến đây là muốn giới thiệu với các vị một thanh niên vô cùng xuất sắc.

Rồi tủm tỉm chỉ vào Tần Vô Song:

- Tần công tử đây đến từ trấn Đông Lâm, quận La Giang, Nam Vân Châu. Ta tin rằng vị nào tin tức linh thông sớm đã biết thân phận của Tần công tử hôm nay đã không như xưa nữa. Chừng nửa tháng nữa, đây đã là con cháu Vương tộc rồi.

Những thương nhân này nghe Tây Môn Vũ giới thiệu như vậy thì bắt đầu hô khẽ. Tần Vô Song, cái tên này mấy hôm nay quả thực quá nổi tiếng. Đạt chức Quán quân Thí luyện Võ đồng, thiếu niên phong Vương phong Hầu, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi đã sớm trở thành đề tài nóng hổi trên toàn Bách Việt Quốc.

Nhưng thật không ngờ, Tây Môn Phiệt chủ mời mọi người đến là để giới thiệu chàng thanh niên này. Những thương nhân có đầu óc linh hoạt bắt đầu phán đoán:

- Không lẽ, Tần gia trấn Đông Lâm được sắc phong Vương tộc nên thay đổi trang phục cho cả gia tộc?

- Đây quả là một cơ hội tốt, làm y phục cho một Vương tộc mới phát, tuyệt đối vinh quang.

Đám thương nhân này, đầu óc bắt đầu tính toán thật nhanh xem trong châu thành Nam Vân Châu, bản thân có ưu thế gì nổi bật để chiến thắng trong cuộc cạnh tranh này.

Tây Môn Vũ quan sát sắc mặt mọi người, mỉm cười nói:

- Lão phu mời mọi người đến đây cũng là được sự ủy thác của Tần công tử. Tần công tử hôm nay có chuyện phiền lòng, cần chư vị trợ giúp. Không biết chư vị có hứng thú giúp Tần công tử giải quyết vấn đề nan giải này không?

Đám thương nhân đồng loạt hưởng ứng:

- Tần công tử ra lệnh là vinh hạnh cho chúng tôi rồi, sao dám chối từ? Mời Tần công tử cứ nói!

- Ha ha, có thể giúp đỡ cho con cháu Vương tộc tương lai là vinh hạnh cả đời của chúng tôi. Tây Môn Phiệt chủ, đa tạ ngài đã đứng ra làm cầu nối.

- Không cần cảm ơn ta!

Tây Môn Vũ vui ra mặt:

- Chỉ cần mọi người giúp được Tần công tử thì đây sẽ là công lao của mọi người.
Tần Vô Song di chuyển một hồi cuối cùng cũng tới cuối con đường bên ngoài Vương phủ. Ẩn mình vào một góc tối. Xích Mộc Vương Phủ là sự tồn tại quyền uy nhất của Xích Mộc Lĩnh, công tác phòng ngự bên trong đương nhiên cũng khác. Nếu như tùy tiện xông vào dù không lo bị bắt nhưng cũng phải đề phòng những đại cao thủ bên trong Vương phủ. Tây Môn Đại phiệt còn có Chân Võ Cảnh Cửu đẳng thì Chân Võ Cảnh Cửu đẳng của Xích Mộc Vương Phủ nhất định không thiếu, chí ít không dưới một người. Nguồn: https://truyenfull.vn

Đang quan sát thì Tần Vô Song đột nhiên cảm nhận thấy trên con đường phía Tây có vài bóng đen đang bay nhanh tới, bật nhảy lên xuống một hồi đã tới chân tường hậu viện Vương phủ.

Người cầm đầu bóp miệng, kêu lên mấy tiếng giả làm cú mèo. Một lúc sau, bên trong vọng ra âm thanh hồi đáp tương tự, ngay sau đó, bốn bóng đen bay qua tường, chớp mắt đã biến mất sau bức tường hậu viện.

Nắm được cơ hội này, Tần Vô Song cũng trèo qua tường, thân thủ nhẹ nhàng như chim én rồi cũng biến mất trong hậu viện. Nhẹ nhàng, hắn đi theo những bóng người phía trước.

Dưới gốc một cây đại liễu trong hậu viện, một gã thanh niên đứng đó im lặng như một u linh, bốn tên hán tử mặc đồ đen tả hữu hai bên hầu hạ.

Người thanh niên đó nhẹ giọng hỏi:

- Ổn thỏa cả chứ?

- Thưa Nhị công tử, ổn thỏa cả. Đi Đế Đô tổng cộng có khoảng sáu mươi người gồm cả nam nhân lẫn nữ nhân. Tất cả đều công cốc trở về, tiểu nhân đợi đến nửa đường mới ra tay giết, xác chết cũng đã xử lý sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.

- Được, làm tốt lắm.

Vị công tử trẻ tuổi đó lạnh lùng nói:

- Quy tắc cũ, không ai được tiết lộ điều gì, bằng không khó giữ nổi đầu.

- Rõ!

- Được rồi, các ngươi lui! Nhớ đi ra theo đường cũ, đừng để ai phát hiện.

Vị công tử trẻ tuổi phẩy phẩy tay.

Bốn gã áo đen gật gật đầu, quay người bỏ đi.

Mới đi được vài bước, giữa hai chân mày của người thanh niên trẻ tuổi đã lóe lên một tia kỳ dị, chiếc quạt trong tay vừa giơ lên, ngay sau đó.

Chiu!

Bốn nan quạt nhọn như tên, như những con rắn độc trực tiếp găm vào lưng bốn người đó.