Khí Trùng Tinh Hà

Chương 119 : Chiếm thế thượng phong

Ngày đăng: 14:58 18/04/20


Tần Vô Song tay tóm Hạ Vũ Phi, thần thái ngạo nghễ. Đứng trên nóc phủ cao ngạo vô cùng cao ngạo, nổi bật.

- Người chỗ sáng, người chỗ tối, không phải nấp nấp tránh tránh nữa. Ta chỉ muốn nói chuyện với Xích Mộc Vương!

Khẩu khí của Tần Vô Song lành lạnh, tựa như trước mắt hắn không phải là trọng địa Vương phủ gì mà như trên đường cái vậy.

Còn những cao thủ đang mai phục bốn phía trong mắt hắn cũng chỉ như những pho tượng bằng đất, bằng gỗ, hoàn toàn không đáng quan tâm. Có Hạ Vũ Phi trong tay thì còn sợ gì Xích Mộc Vương không thỏa hiệp.

Xích Mộc Vương dù đã ngủ nhưng cũng là người bị kinh động đầu tiên, khoác vội cẩm y phục lên người, hắn dẫn theo vài kẻ tâm phúc chạy nhanh tới nơi.

Từ xa đã thấy có người đang thản nhiên đứng trên nóc nhà, tay xách theo một người nữa, như chim ưng bắt gà, dáng vẻ bệ vệ kiêu hãnh vô cùng, nhìn cao thủ Vương phủ như không thấy gì.

- Ngươi từ đâu đến?

Xích Mộc Vương trầm giọng quát, bước sát tới nơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Con trai rơi vào tay kẻ khác, Xích Một Vương có kiêu hùng đến mấy cũng không dám lỗ mãng, khinh suất.

- Ngươi là Xích Mộc Vương?

Tần Vô Song trợn mắt nhìn Xích Mộc Vương.

- Chính là Bổn vương, các hạ từ đâu đến?

Xích Mộc Vương vừa ứng phó vừa ngầm ra hiệu tay cho đám thủ hạ xếp sẵn trận hình, chuẩn bị giữ người này lại. Đồng thời ra ám hiệu cho thủ hạ đi thông báo cho Tứ Đại Trưởng lão Cửu đẳng.

Tần Vô Song cười nhạt:

- Xích Mộc Vương, nếu như ta là ngươi, ta tuyệt đối không để tay ra sau lưng ra ám hiệu đâu, thứ nhất chẳng có chút phong phạm của Vương giả gì cả, thứ hai, ngươi đang đẩy lệnh lang vào chỗ chết đấy.

Xích Mộc Vương cả đời kiêu hùng, nghe thấy những lời này cũng không khỏi giật mình.

Phải biết là trong ba người con trai của hắn, con trai lớn từ nhỏ đã bái làm đệ tử của một Tiên Thiên cường giả, tất nhiên không thể kế thừa vị trí thế tục này. Con trai thứ ba tuổi trẻ khí thịnh, tài năng tu luyện xuất chúng, nhưng thủ đoạn và sự khôn ngoan vẫn chưa đạt đến trình độ cần thiết của một vương giả.

Người con trai thứ hai, tuổi còn nhỏ nhưng đủ khôn ngoan, đủ tài trí, đủ thủ đoạn, lúc cần hiểm sẽ hiểm, lúc cần ác sẽ ác, lúc cần ngọt ngào tuyệt đối sẽ không keo kiệt những lời giả dối với bọn thủ hạ. Ân uy thực bày, có cái đạo điều khiển thủ hạ của một Vương giả…

Điều hiếm có nhất là tài năng trong lĩnh vực tu hành võ đạo của Hạ Vũ Phi cũng không tệ, có tiềm lực. Khi nào đến tuổi của Xích Mộc Vương bây giờ thì chuyện đuổi kịp tiêu chuẩn của phụ thân tuyệt đối không thành vấn đề.

Vì vậy, sự kỳ vọng của Xích Mộc Vương vào con trai cả và con trai thứ ba phần lớn nằm ở phương diện võ đạo, thậm chí hắn còn hy vọng bọn họ có thể đi Chân Võ Thánh Địa tiếp chưởng Võ Thánh Sơn.

Nhưng những kế hoạch này vốn đang rất thuận lợi đột nhiên lại xuất hiện một con hắc mã hoành thiên xuất thế làm đảo lộn mọi sự sắp xếp của hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Xích Mộc Vương luôn hoài nghi về danh hiệu Quán quân Thí luyện của Tần Vô Song.
Tần Vô Song có thể nhìn ra những lời Xích Mộc Vương vừa nói hoàn toàn là thực. Bây giờ thứ hắn quan tâm nhất là tỷ tỷ. Còn những người mất tích bao nhiêu năm nay hắn đành vô lực không thể thả ra.

- Danh sách không có, nhưng có thể đưa tất cả ra cho ngươi xem.

Trong mắt Xích Mộc Vương lóe lên một tia tà ý. Dù chỉ là lóe qua nhưng cũng bị Tần Vô Song phát hiện ra được.

Tần Vô Song trả lời qua loa:

- Được!

Rồi lại nói:

- Vậy cho ngươi hạn nửa tháng, nửa tháng sau nếu như những cô gái đó về nhà thuận lợi thì lệnh lang cũng sẽ an toàn quay về bên ngươi, kế thừa Vương vị. Nếu như thiếu một người thì Vương gia ngươi có lẽ phải chọn người thừa kế khác rồi. Ha ha ha.

- Sáng sớm mai ta đợi ở cửa Đông của Xích Mộc Vương thành. Nếu không thấy thả người, ước định hủy bỏ!

Xích Mộc Vương cố nén cơn giận:

- Sao phải là Bổn vương thả người trước mà không phải hai bên cùng thả?

- Đạo lý rất đơn giản, ngươi bắt người trước đương nhiên ngươi phải thả trước rồi. Nếu như cùng thả không phải là ngươi chiếm ưu thế sao? Ta quan hệ với người khác, chưa bao giờ chịu thiệt. Tối nay lệnh lang phải chịu thiệt đi cùng ta một chuyến rồi!

Tần Vô Song vừa nói, vừa vắt Hạ Vũ Phi lên vai, đạp hai cái đã bay vút ra ngoài phủ. Miệng hét lớn:

- Không muốn ta lập tức giết người thì ngoan ngoãn tránh đường!

Rồi cùng với một hơi thở long ngâm hổ khiếu, Tần Vô Song biến đi như gió, thân ảnh như chớp, thoắt ẩn thoắt hiện. Loáng cái đã mất hút trong bóng đêm.

Xích Mộc Vương ngơ ngẩn cả người như vừa bị người ta lấy mất linh hồn.

Hắn có thể thấy rõ thân thủ người này chẳng thua kém bất cứ ai trong Xích Mộc Vương Phủ. Nhất là tốc độ, gần như quỷ mị. Xét theo độ và tính quỷ dị mà nói hoàn toàn vượt qua những cao thủ Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Người này nếu như muốn giết Phi nhi rồi thong dong bỏ đi e rằng cũng chẳng khó khăn gì.

Nghĩ đến đây, Xích Mộc Vương lại thấy giận, trực tiếp đập tan hòn giả sơn trước mặt. Đất đá ngổn ngang khắp nơi, bụi bay mù mịt.

Đám thủ hạ của Xích Mộc Vương kẻ nào kẻ nấy đều im thin thít không dám lên tiếng sợ là sẽ chọc giận hắn.