Khí Trùng Tinh Hà

Chương 135 : Phản kích trong tuyệt cảnh

Ngày đăng: 14:58 18/04/20


- Lệ Vô Kỵ, ngươi tự xưng đã vào cảnh giới Tiên Thiên nhiều năm, nếu như khả năng chỉ có vậy thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!

Tần Vô Song bước lên trước một bước.

Lệ Vô Kỵ cười khặc khặc mấy tiếng quái dị. Cảm giác sợ hãi trong lòng không ngôn ngữ nào có thể hình dung ra được.

Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng lúc nãy đúng là một Tiên Thiên chiến kỹ hắn được kế thừa từ sư phụ, uy lực không hề nhỏ.

Cái gọi là Tiên Thiên chiến kỹ không phải là hàng bán ngoài chợ, giơ tay ra đã có. Tiên Thiên chiến kỹ mà Cực Âm Tông sở hữu thì lại càng hiếm hoi. Đôi khi, một Tiên Thiên chiến kỹ tốt thậm chí có thể quyết định chuyện sinh tử lúc đối chiến giữa hai Tiên Thiên cường giả đồng cấp.

Tiên Thiên chiến kỹ mạnh, dù lực chịu tải hấp thu năng lượng tự nhiên của cơ thể có yếu một chút thì cũng có thể dựa vào uy lực của chiến kỹ này để thắng đối thủ!

Tiên Thiên, chịu tải hấp thu năng lượng tự nhiên là một chuyện, thi triển phát huy những linh lực đó thế nào lại là chuyện khác. Thi triển phát huy thế nào chính là vấn đề thuộc phạm trù chiến kỹ.

Lệ Vô Kỵ mặc dù là Đại đệ tử của Cực Âm Lão Nhân thì cũng chỉ được kế thừa hai Tiên Thiên chiến kỹ. Một là chiêu Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng vừa rồi, còn một chiêu vẫn chưa thi triển nữa gọi là Phong Lôi Đao. Phong Lôi Đao giống như tên gọi là một môn đao kỹ.

Mà đao kỹ, đương nhiên là phải dùng đao.

Lệ Vô Kỵ ngưng thần tập trung, hai tay chà mạnh, không biết biến hóa thế nào mà trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh loan đao sáng loáng.

Ánh sáng từ thanh loan đao tỏa ra bốn phía, nhất là thứ ánh sáng sắc lạnh phát ra từ lưỡi đao càng khiến người ta phải rùng mình khiếp sợ. Mới nhìn qua đã có thể đoán ra được lưỡi đao này đã thấm máu của biết bao nhiêu người.

Võ Thánh đại nhân thấy Lệ Vô Kỵ xuất ra vũ khí, quát lớn:

- Vô Song, cẩn thận!

Tần Vô Song đấu với Lệ Vô Kỵ nãy giờ đại khái đã có thể xác định được cảnh giới Tiên Thiên của Lệ Vô Kỵ là loại cảnh giới nào. Nếu chỉ xét về linh lực Tiên Thiên thôi, thì cảnh giới của hắn đã không thua kém gì Lệ Vô Kỵ rồi, thậm chí còn có phần thuần hậu hơn đôi chút.

Mặc dù không biết cụ thể do nguyên nhân nào tạo thành nhưng hắn có thể khẳng định khả năng chịu tải lực tự nhiên của bản thân mình thuần hậu hơn Lệ Vô Kỵ. Hay nói một cách thông tục hơn, gốc rễ Tiên Thiên của hắn hùng hậu hơn Lệ Vô Kỵ nhiều.
Tuổi còn trẻ, xuất thân Hàn môn nhưng lại liên tục đột phá, mỗi một bước chân là khiến người ta phải ngỡ ngàng kinh ngạc, từ lúc bước lên Võ Thánh Sơn, đến lúc bước vào cảnh giới Tiên Thiên như ngày hôm nay, mỗi một bước là tương đương với người khác cả đời phấn đấu. Vậy mà hắn chỉ mới mười mấy tuổi đã có thể thực hiện được!

- Lệ Vô Kỵ!

Trong sân truyền ra giọng nói của Tần Vô Song.

Cả nhà Tần Liên Sơn mừng rỡ vô cùng, bọn họ có thể nghe ra khẩu khí của Tần Vô Song vẫn thập phần thong dong. Chí ít cũng cho thấy hắn vẫn còn ổn, tình hình không có gì xấu!

- Ta đã từng nói, nếu như khả năng của ngươi chỉ đến đây thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi đấy!

Vừa nói, Tần Vô Song vừa thôi động khí thế, Tiên Thiên linh lực tràn ra, ào về phía Lệ Vô Kỵ.

Sự tranh đoạt khí thế là một phần tất yếu của đối chiến Tiên Thiên. Thôi động khí thế chẳng khác gì cuộc chiến giữa hai con hổ. Con này dũng mãnh bao nhiêu thì con kia phải lùi lại bấy nhiêu!

Câu nói này của Tần Vô Song tràn ngập Tiên Thiên chân khí, xuyên thủng màn sương đặc, ngay cả Võ Thánh đại nhân cũng thấy có chút tâm thần nhộn nhạo. Những Hậu Thiên võ giả khác thì mặt cắt không còn giọt máu, chỉ thấy ngực nghèn nghẹn như muốn nôn!

Lệ Vô Kỵ dù đã cố gắng lắm nhưng vẫn không thể không bị chân ngôn ảnh hưởng, đao pháp nhanh chóng bị kiềm hãm.

Tần Vô Song thấy vậy, tiền lên một bước, giơ ngón tay cái bên trái về phía trước.

Một tia sáng đỏ như con mãng thú bị giam hãm lâu ngày, điên cuồng vọt ra khỏi lao tù với một khí thế chưa từng có, trực tiếp bắn về phía Lệ Vô Kỵ!

Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm vô kiên bất tồi!