Khí Trùng Tinh Hà

Chương 163 : Tử Dương Kiếm

Ngày đăng: 14:59 18/04/20


Chu Phù mỉm cười e thẹn, đôi mắt giống như nước mùa thu nhìn ra bên ngoài, cười cười:

- Cho dù là sư đệ mới tấn cấp, cũng không nên không nhận ra Vi Đại sư huynh - đệ nhất cường giả trong những người trẻ tuổi của Tinh La Điện chúng ta chứ!

Vi Dực xua xua tay:

- Chu sư muội đừng chế nhạo ta nữa. Ngu huynh đâu được tính là người đệ nhất trong những người trẻ tuổi gì chứ. Còn sớm quá!

- Tại sao lại không tính? Hiện tại trong chín mươi sáu gã Đệ tử Trung tâm, tiến nhập vào Trung Linh Võ Cảnh của Tinh La Điện làm gì có ai bằng Vi sư huynh chứ? Như vậy còn không tính là người đệ nhất, thì còn ai dám xưng là đệ nhất chứ?

Khẩu khí của Chu Phù, thật ra không phải là nịnh hót, xu nịnh, mà còn hơi có chút nghiêm túc.

Vi Dực khiêm tốn nói:

- Chỉ là ngu huynh khởi bước tương đối sớm, vận khí trời sinh mà thôi. Qua mười năm hai mươi năm, dĩ nhiên sẽ có sư đệ khác không ngừng đuổi theo. Với thiên phú của Chu sư muội mà nói, có lẽ sau hai mươi năm, cũng vượt qua ngu huynh rồi.

Lông mày của Chu Phù khẽ nhướng lên, vẫn lắc lắc đầu:

- Vi sư huynh đừng chế nhạo tiểu muội. Ta có thực lực như thế nào, bản thân còn không rõ nữa hay sao. Có thể không làm mất mặt lão nhân gia sư phụ của ta là lòng đầy mãn nguyện lắm rồi. Đuổi theo Vi sư huynh với Linh căn Tiên Thiên, tiểu muội từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến!

Chu Phù mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng dù sao cũng có chút không muốn nhận thua. Nàng tự nhận thiên phú và nỗ lực của bản thân đều đầy đủ, chỉ là vận khí trời sinh không tốt bằng Vi Dực mà thôi, không phải Linh căn Tiên Thiên.

Nếu có Linh căn Tiên Thiên, nàng tin rằng bản thân tuyệt đối sẽ không thua kém Vi Dực. Nhưng con đường tu luyện vốn tàn khốc như vậy. Có một số người trời sinh đã có chìa khóa vàng, người khác đuổi theo cả đời, cũng chỉ có thể chạy theo phía sau mông hắn mà thôi, vĩnh viễn không đuổi theo kịp bóng lưng của hắn, căn bản không có khả năng đuổi kịp.

Vi Dực cười nói:

- Khảo hạch cuối năm sắp đến rồi, có lẽ lần này, nhất mạch của lệnh sư, khẳng định sẽ xuất ra thêm mấy gã Đệ tử Trung tâm. Ta nghe nói, lần này lệnh sư thu nạp một tổng Quán quân của Thí luyện Võ đồng, thiên phú rất khá. Có lẽ, nhất mạch của lệnh sư sắp nhận được vinh quang hiển hách rồi.

Khẩu khí của Chu Phù có chút mong đợi nói:

- Ta cũng nghe nói qua rồi, chỉ là lâu nay vẫn chưa có cơ hội xuống núi. Đợi đến ngày mồng tám tháng chạp, nhất định phải nhận thức một chút vị sư đệ mới tới này!

- Tất nhiên sẽ không kém rồi, nhãn quang của lệnh sư, ngay cả gia sư cũng vô cùng khâm phục!

Sự sùng bái của Chu Phù đối với Truân Trung Trì là vô điều kiện, gật gật đầu:

- Ở Tinh La Điện, Đại Điện chủ có thể xuất sắc hơn sư phụ ta một chút. Còn mấy vị Điện chủ khác…

Nàng nói đến đây, cũng không tiếp tục nói tiếp nữa, mà chỉ cười hai tiếng hi hi, tự chế nhạo mình nói:

- Không nói chuyện này nữa, nếu nói tiếp bọn họ sẽ cảm thấy ưu tư, hắc hắc!

"Bọn họ" trong miệng nàng chính là chỉ mấy sư đệ khác, đều là môn đồ đắc ý nhất của các vị Điện chủ, bao gồm cả Vi Dực và Chu Phù ở trong đó, tổng cộng năm người, vừa vặn là năm đại môn đồ đắc ý nhất của năm vị Điện chủ.

Đây là sự hiểu ngầm, hiểu ngầm giữa các đệ tử kiệt xuất nhất.

Tần Vô Song rời khỏi doanh địa, vừa đi ra ngoài, đã bị một đám đệ tử Tinh La Điện đung đưa bên ngoài vây quanh, tất cả đều thân thiết hỏi han:
Khi lấy ra Long Hổ Tố Thân Đan, hắn nói với người trẻ tuổi chất phác đó:

- Đây chính là phương thuốc luyện đơn mà ngươi cần, bây giờ có thể để ngươi sao chép một bản, hoặc là ngươi tự nhớ cũng được!

Tên đó cũng không khách khí, lấy giấy bút sao chép xoạt xoạt thành một bản.

Tần Vô Song chờ hắn sao chép xong, mới lấy phương thuốc luyện đơn lại, đồng thời lấy tâm pháp của Mạn Thiên Lôi Tâm Chưởng giao ra:

- Đây là vật thế chấp mới của ta, hai người hai món, đổi lấy thanh đao và đao quyết này.

- Được rồi!

Kiểm nghiệm hoàn tất, gã đệ tử đó lấy vật đổi lại.

Tần Vô Song đem chiến đao Tiên Thiên và Phong Lôi Đao Quyết ra cầm trên tay, ước lượng nói:

- Bây giờ có thể đổi rồi chứ?

Người trẻ tuổi chất phác đó lúc này mới lưu luyến không rời đưa Tử Dương Kiếm tới, trong miệng vẫn khẽ nói:

- Tại sao ta cảm thấy, ta vẫn còn chịu thiệt?

Nghiêm Phong tức giận nói:

- Ngươi còn chịu thiệt sao? Ba thứ đổi lấy một thứ của ngươi, ngươi thiệt cái gì? Đừng chiếm được tiện lợi rồi mà còn khoe mẽ!

- Cái tên này, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết kêu vớ vẩn thôi!

Trên mặt của người trẻ tuổi chất phác đó lộ vẻ khinh thường:

- Thanh kiếm này của ta mặc dù không phù hợp với ta, nhưng ta dám chắc chắn, nó khẳng định không phải vật bình thường. Nếu không phải ta đặc biệt thích chiến đao, thì ta cũng không đổi đâu!

- Đổi cũng đổi rồi, ngươi có hối hận chúng ta cũng không có tác dụng!

Nghiêm Phong tức giận bất bình nói.

Tần Vô Song nắm Tử Dương Kiếm trong tay, nhất thời yêu thích không chịu buông. Thanh kiếm này bất kể là xúc cảm hay là độ dung hợp, hoặc là ấn tượng đầu tiên, đều khiến Tần Vô Song cảm thấy vô cùng hài lòng.

Mặc kệ sự tranh cãi của hai người bọn họ. Dù sao cũng cảm thấy, bản thân lần này xác thực đã kiếm được món lợi lớn!

Thanh đao và đao quyết này, đối với hắn mà nói căn bản không có tác dụng gì, phương thuốc luyện đơn chỉ là để đối phương sao chép lại một bản, không có tổn thất gì. Có thể đổi được một thanh kiếm thần bí như vậy, thật sự không hề thua thiệt.