Khí Trùng Tinh Hà

Chương 180 : Ai cuồng vọng hơn ai

Ngày đăng: 14:59 18/04/20


Dù sao, hắn chỉ là một Vương gia của Tây Sở Quốc. Mặc dù quyền cao chức trọng, nhận được sự coi trọng đặc biệt của Hoàng đế, nhưng dù sao vẫn chỉ là một Vương gia, bản thân theo thân phận của hắn cũng không đủ để có địa vị ngang nhau với Hoàng đế Hạ gia, hôm nay không những mạnh mẽ cò kè bớt một thêm hai với Hoàng đế Hạ gia mà khẩu khí còn vô lễ như vậy.

Tất cả những điều này, đương nhiên khiến Hoàng đế Hạ gia tức nghẹn thở. Bách Việt Quốc lấy võ lập nước, cũng từng trải qua những giờ khắc sinh tử tồn vong, nhưng từ trước đến nay chưa có người nào có thể giống như Mễ Trung Dã, trâng tráo uy hiếp trước mặt Hoàng đế Bách Việt Quốc. Hơn nữa khẩu khí lại ngả ngớn, không hề che giấu như vậy.

Hoàng đế Hạ gia có thể nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa cái gì hắn cũng có thể chịu được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nghe xong những lời này của Mễ Trung Dã, biểu tình Hoàng đế Hạ gia nhất thời lạnh lẽo:

- Mễ Vương gia, ân oán giữa Bách Việt Quốc chúng ta và Đại Ngô Quốc, quả là đối địch vốn có xưa nay, hai nước giao chiến thảo phạt, đương nhiên không còn gì để nói. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa các quốc gia khác, nhất định có tư cách nhúng tay vào trong, thừa nước đục thả câu. Đừng quên, chúng ta cùng là Công quốc Thượng phẩm, trước mặt Đế quốc Đại La cũng có chỗ nói rõ lý lẽ. Cho dù các ngươi bè cánh đấu đá, lẽ nào thật sự tưởng rằng Đế quốc Đại La là kẻ mù người điếc, không nhìn thấy được dã tâm lang sói của các ngươi sao? Đế quốc Đại La cho phép giữa hai bên đối địch giải quyết vấn đề ân oán, không có nghĩa là bọn họ đồng dạng cho phép các ngươi nhúng tay vào trong!

Những lời này của Hoàng đế Hạ gia cũng có đạo lý của hắn.

Đế quốc Đại La bình thường không can thiệp vào chuyện thảo phạt ân oán giữa các nước cấp dưới, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có chút nguyên tắc, có thể cho phép tất cả mọi chuyện.

Ít nhất, chuyện giữa Đại Ngô Quốc và Bách Việt Quốc, nên do hai nước tự giải quyết, bên thứ ba nhúng tay vào, chưa chắc thật sự có thể được Đế quốc Đại La cho phép.

- Hoàng đế Bệ hạ, nói như vậy, ngài thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành có đúng không?

Mễ Trung Dã lạnh lùng cười, vẫn giữ khẩu khí không có chút kiêng nể gì như trước.

Hoàng đế Hạ gia giận dữ nói:

- Chuyện quốc gia đại sự, một bước cũng không nhường! Mễ Vương gia, tất cả những chuyện khác đều có thể nói chuyện, nhưng chuyện cắt nhường binh quyền lãnh thổ, chuyện này khó mà tuân mệnh được. Trẫm không làm con cháu phá sản, càng không làm Quân vương nhục quốc! Cùng lắm thì, việc tố tụng kiện cáo này đánh tới cấp trên Đế quốc Đại La, cũng tất phải đánh đến cùng!

Mễ Trung Dã cười lạnh liên tục:

- Được, nếu đã như vậy, đợi đến lúc trăng khuyết khó tròn, đừng trách Tây Sở Quốc chúng ta giậu đổ bìm leo!

Hoàng đế Hạ gia sắc mặt tái nhợt:

- Người đâu, tiễn khách!

Mễ Trung Dã khoát tay chặn lại:

- Không cần, ta tự có một đôi chân biết đi đường. Hoàng đế Hạ gia, Bản vương khuyên ngươi một câu, lời mặc dù cũ xưa, nhưng là lời nói vàng ngọc – kẻ thức thời mới là người tài giỏi. Đến lúc nước mất nhà tan, hối hận cũng đã muộn rồi!

Hoàng đế Hạ gia cười lạnh nói:
Không phải nhân sĩ Bách Việt Quốc, nhưng lại ở Bách Việt Quốc ngang ngược bá đạo như vậy, dọc đường dùng roi ngựa mở đường, còn hung mãnh hơn cả Hoàng thất Bách Việt Quốc, đương nhiên khiến những người này cảm thấy hoài nghi không hiểu.

- Người này là ai?

Có người nhẹ giọng thầm hỏi.

- Ai biết chứ? Dù sao cũng không phải người của Bách Việt Quốc chúng ta!

Mễ Trung Dã phi tới lầu dưới khách điếm, quát:

- Cung tiễn thủ!

Một gã cung tiễn thủ thình lình từ trong đám người phi ngựa ra, uốn cong cung tên, nheo mắt nhắm vào dây thừng treo ba người, mở cung bắn tên.

Mũi tên này không những tinh chuẩn, lực đạo cũng đắn đo vô cùng chuẩn xác, không nhẹ không nặng, đắn đo tốt mới có thể chặt đứt dây thừng, buông ba người đó xuống.

Mũi tên này bắn ra, xé gió lao đi, trực tiếp nhắm thẳng vào dây thừng.

Khi khoảng cách tiếp cận còn khoảng ba thước, đột nhiên trong cửa sổ một vật nhỏ bắn ra ở tầm gần.

Thứ đó va vào trên thân mũi tên, phát ra tiếng vang thanh thúy. Cực kỳ dễ dàng đã có thể đánh trúng mũi tên kia, ngăn trở lực đạo, mũi tên nhất thời vô lực tiến lên trước, uể oải rơi xuống.

Cẩn thận nhìn lên vật va chạm kia, không ngờ lại là một chiếc đũa.

Nhìn tư thế đó, chiếc đũa này vẫn là lấy sức người tiện tay ném ra. Lấy sức người ném ra, lại có thể khiến mũi tên bắn ra bị văng đi, sức mạnh vận chuyển, tốc độ, độ chính xác, khiến Mễ Trung Dã bất giác nheo mắt nhìn lên, khoát tay chặn lại, ngăn cản động tác rút tên một lần nữa của cung tiễn thủ. Cố lấy trung khí, quát lên:

- Thần thánh phương nào ở trên lầu, dám xuất hiện gặp mặt hay không?

Từ trên lầu cao nhất của khách điếm truyền ra một tràng cười lạnh lẽo:

- Người đến là người phương nào, mau báo tên. Nếu là tiểu bối vô danh, thì lập tức cút đi, nếu không phải, dây thừng bên dưới không tránh khỏi là phải có thêm một người bị trói nữa rồi.

Lời này vừa thốt ra, trên mặt Mễ Trung Dã hồng quang chợt lóe, sự tức giận chỉ muốn bộc phát. Hắn luôn cảm thấy bản thân mình rất ngông cuồng, nhưng không ngờ ở đây còn có một người ngông cuồng còn hơn cả hắn!