Khí Trùng Tinh Hà

Chương 186 : Binh lâm thành hạ

Ngày đăng: 14:59 18/04/20


Bầu không khí trở lên căng thẳng.

Tử Diễm Lĩnh là khu vực trọng điểm chiến lược, phía Tây Bắc tiếp giáp với Tây Sở Quốc, gần đây cũng nghe tin đồn sắp xảy ra chiến sự.

Tây Sở Quốc phái sứ giả uy hiếp Bách Việt Quốc, mưu đồ nuốt gọn lãnh thổ Bách Việt Quốc, cướp khoáng sản Liên Hoa Sơn, tin này truyền đến Tử Diễm Lĩnh, dấy lên một làn sóng kinh hãi, điều này làm cho tất cả người Tử Diễm Lĩnh căm tức, Tây Sở Quốc này thật mà mặt dày vô sỉ, thừa cơ đả kích.

Biết được Hoàng thất Bách Việt Quốc đã dứt khoát từ chối, việc xảy ra xung đột Tử Diễm Lĩnh cũng đã biết, e rằng khó tránh chiến tranh với Tây Sở Quốc.

Tử Diễm Lĩnh dân phong dũng mãnh, về vấn đề này thì không thể thỏa hiệp, trên có Tử Diễm Vương, dưới có dân thường, trên dưới một lòng, tích cực chuẩn bị chiến tranh.

Đầu tháng 11, bắt đầu có gió lạnh, Tử Diễm Lĩnh trước có một trạm canh gác, nay chuyển thành ba trạm canh gác.

Phái người đi quan sát tình hình địch ở biên cương, có động tĩnh gì thì lập tức về báo Tử Diễm Vương, từ đó tìm cách ứng phó. Biên cảnh giữa Tử Diễm Lĩnh và Tây Sở Quốc có Liên Hoa Sơn nguy nga hùng vĩ vắt ngang qua, chính vì khoáng sản phong phú của Liên Hoa Sơn mới làm cho Tây Sở Quốc một lòng không quên, dã tâm nổi lên.

Liên Hoa Sơn có một khe cốc sâu lớn, là cửa khẩu đầu tiên Tử Diễm Lĩnh bố trí phòng ngự. Quan khẩu này vô cùng hiểm trở, dễ phòng khó tấn công. Có núi lớn làm bình phong, bố trí quan khẩu ở cốc sâu, có thể nói là nhất phu đương quan.

Một khi bình phong Liên Hoa Sơn này bị phá vỡ thì Nam hạ sẽ không có trở ngại gì, các châu quận trong Lĩnh tuy phòng ngự cũng rất chặt chẽ, nhưng đối mặt với sự công kích mạnh của Tây Sở Quốc e rằng cũng khó chống đỡ.

Một khi bị phá vỡ sẽ trực tiếp uy hiếp đến Tử Diễm Vương Thành, Tử Diễm Vương Thành là thành cổ hàng nghìn năm, phòng ngự kiên cố, tứ phía đều có tòa thành bao bọc. Tuy là vậy, nhưng nếu để đại quân của Tây Sở Quốc đứng dưới thành, dù kiên cố đến đâu cũng vô cùng bị động.

Binh gia đối chiến. Một cô thành bị bao vây, sợ là tường đồng vách sắt, điều duy nhất có thể làm được chính là trong thời gian bị công phá, đợi quân cứu viện đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bây giờ điều họ sợ chính là sợ Tiên Thiên cường giả xuất động. Tiên Thiên cường giả Tây Sở Quốc có ba người, nếu ba người này xuất mã, thì phòng ngự quan khẩu Liên Hoa Sơn vô cùng phiền toái! Mọi người đều biết, Hậu Thiên võ giả, trong nghìn quân vạn mã, sức lực cá nhân đều có hạn, rất khó tả hữu chiến cuộc.

Mà Tiên Thiên cường giả lại hoàn toàn không giống nhau. Một Tiên Thiên cường giả có thể làm được những việc mà rất nhiều Hậu Thiên võ giả không thể làm được.

Tất cả phòng ngự kiên cố tác dụng với Tiên Thiên cường giả vốn không lớn, vốn không thể ngăn cản Tiên Thiên cường giả. Tiên Thiên cường giả nếu tham gia tấn công, lực sát thương càng kinh người.

Hậu Thiên võ giả, đã mạnh, một hơi giết mấy chục người đã rất lợi hại, nhưng nếu Tiên Thiên cường giả, kích toàn lực, giết hơn trăm, ngàn người cũng không có gì đáng nói.



Trong Tử Diễm Vương Phủ, Tử Diễm Vương và một mưu sĩ cùng với cường giả tâm phúc cũng được mời vào, từng người đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, họ đã ngày càng cảm nhận được sự thay đổi không khí. Sát khí đến từ phía Bắc đã vô cũng rõ ràng. Lính trinh sát cũng không ngừng truyền tin tức, Tây Sở Quốc bắt đầu điều động binh mã.
Sợi dây trang sức kia lại liên tục đi tới như một con rắn độc, quấn đến Hạ Thiên Bảo.

Ý muốn của Dịch Trần Tử rất rõ ràng, là muốn bắt Hạ Thiên Bảo, Bách Việt Quốc bắt Ngự đệ Vương gia Hoàng đế Tây Sở Quốc, thì hắn phải bắt Hạ Thiên Bảo.

Hạ Thiên Bảo chỉ cảm thấy hoa mắt, sợi dây trang sức đó bay đến trước mắt, thầm kêu một tiếng, đang định đưa tay chịu trói. Đột nhiên, trước mắt có một ánh sáng lóe lên, đó là sợi roi xà hình như độc long cuốn tới, trực tiếp cuốn lấy sợi dây trang sức kia.

- Đi!

Nghe thấy một tiếng quát khẽ, một thân ảnh đã cước bộ đạp khoảng không, thân thể giống như đại ưng, lập tức hạ xuống.

Trong quá trình thân ảnh đó hạ xuống, một tiếng hét dài vang lên, rồi mới hạ xuống đất. Lúc thân ảnh hạ xuống đất, hai mắt Dịch Trần Tử kinh ngạc nhìn lên trên, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Là Tiên Thiên cường giả, người đã ra tay ngăn cản hắn, lại là một Tiên Thiên cường giả! Hắn vốn cho rằng lần này tuyệt đối sẽ không có sai sót, Hạ Thiên Bảo đã nằm gọn trong tay hắn, nhưng đúng lúc quan trọng thì lại xuất hiện một Tiên Thiên cường giả.

Điều làm cho hắn kinh hãi nhất là, trong thời gian giao tranh ngắn ngủi này, hắn cảm nhận sâu sắc được một sức mạnh cực lớn, lại cũng không kém gì so với người được các Công quốc của Đế quốc Đại La công nhận là Võ Thánh Đệ nhất, chính là hắn! Vậy người này là ai?

Người thanh niên này, đứng hiên ngang, trường bào lồng lộng, trong tay cầm một sợi roi xà hình, nghi hoặc nhìn Dịch Trần Tử:

- Ngươi chính là Đệ nhất Võ Thánh Tây Sở Quốc?

Người mới đến thần thanh khí láng, chính là Tần Vô Song vừa muôn dặm đường xa chạy tới. Sợi roi xà hình này không những cứu được Hạ Thiên Bảo, mà còn cứu vớt sĩ khí cuối cùng của Tử Diễm Lĩnh. Tiên Thiên cường giả, họ để ý thức được, trong trận doanh của mình, xuất hiện một Tiên Thiên cường giả, một Tiên Thiên cường giả đủ chống lại đối phương. Mà nghe người thanh niên này hỏi danh tính của đối phương, lại là Đệ nhất Võ Thánh của Tây Sở Quốc! Lần này, Hạ Thiên Bảo hít một hơi sâu, thầm mừng may mắn, vừa rồi đúng là thoát khỏi cái chết trong gang tấc.

Dịch Trần Tử hít một hơi thật sâu, gật đầu:

- Các hạ là ai? Có quan hệ gì với Bách Việt Quốc?

Tướng sĩ giữ quan cũng không hẹn mà cùng nhìn Tần Vô Song, tất nhiên, họ cũng vô cùng hiếu kỳ với người này. Bách Việt Quốc, ngoài Võ Thánh hộ quốc, từ lúc nào lại xuất hiện thêm một Tiên Thiên cường giả?