Khí Trùng Tinh Hà

Chương 217 : Một cửa cuối cùng

Ngày đăng: 14:59 18/04/20




Ánh mắt liếc nhìn Vi Dực một cái, trong mắt của Đại Điện chủ hàm xúc sâu xa, bỗng dưng than nhẹ:

- Tần Vô Song kẻ này, trước mắt mà nói thì cũng là một khối ngọc còn thô, tính cách vẫn còn cần phải mài dũa nhiều hơn nữa. Cái này chính gọi là căng quá thì sẽ đứt, đủ các loại hành động của hắn ở các nước Công quốc, tuy là báo thù, nhưng sự giết chóc sát phạt đã hơi quá mức. Ừm, người trẻ tuổi, huyết khí tràn đầy, cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Sự cao thấp của hai người các ngươi, chắc là sau bốn mươi tuổi liền có thể nhìn ra được nhiều điều…

Vi Dực kinh ngạc, hắn biết Tần Vô Song rất nổi trội, nhưng từ trước tới nay, hắn luôn nghĩ thấy ở Tinh La Điện, Linh căn Tiên Thiên là chỉ độc nhất một mình hắn, không hề có người thứ hai. Cái ưu thế tuyệt đối này, khẳng định những gã đệ tử khác không thể có khả năng so sánh được. Bởi vậy, hắn vẫn luôn có thói quen là kẻ dẫn đầu, có cảm giác của một kẻ cao cao tại thượng.

Hôm nay nghe sư phụ đại khai kim khẩu như vậy, tên Tần Vô Song kia lại có thể cùng hắn so sánh ngang bằng, hơn nữa lại còn có tiềm lực hơn cả bản thân hắn nữa, tự nhiên khiến cho Vi Dực không khỏi giật mình kinh ngạc, mồ hôi lại ứa ra, cũng không dám có nửa điểm buông thả chậm trễ nữa.

Độ cao, quyết định tầm nhìn của ngươi, tầm nhìn quyết định lòng dạ của ngươi, lòng dạ lại quyết định cảnh giới suốt đời của ngươi!

Hắn dần dần tỉnh ngộ, cân nhắc mấy lời nói của sư phụ, dần dần cảm nhận được một chút ý nghĩa.

Đi ra khỏi mật thất của sư phụ, Vi Dực đột nhiên thấy trong lồng ngực mình được rộng mở ra rất nhiều, một chút điều khúc mắc còn quẩn quanh trong đầu, cũng đột nhiên tự động được tháo bỏ hoàn toàn.



Cuộc khảo hạch ngày thứ ba, thời tiết vẫn rét căm căm như trước. Nhưng ở trong bầu không khí khảo hạch của Tinh La Điện, không khí lại nóng như lửa, ngùn ngụt hướng bay lên trời, vô cùng náo nhiệt.

Tất cả các Đệ tử Cao cấp đã tập kết, nghiêm trang chờ đợi. Tần Vô Song lúc này, vẻ mặt đã bình tĩnh vô cùng. Trải qua năm vòng khảo hạch, hắn đối với cuộc khảo hạch đã hoàn toàn không có một áp lực nào nữa, mà hoàn toàn cho đó là một sự hưởng thụ.

Còn một vòng cuối cùng là khảo hạch năng lực tổng hợp, cũng là buổi khảo hạch cuối cùng.

- Chư vị, tin rằng các ngươi đã chờ mong vòng thi cuối cùng này từ rất lâu rồi. Một vòng cuối cùng này cũng không hề phức tạp, nói đơn giản chính là hai chữ - Săn bắn!

Săn bắn? Tần Vô Song trong lòng chợt động.

Vị khảo quan kia mỉm cười nói:
Lật qua lật lại vài trang, ánh mắt của Tần Vô Song hiện lên sáng ngời, hắn cuối cùng đúng là đã tìm ra được một cái gì đó.

Đó là một chương viết về cách giao tiếp đơn giản của linh thú, bên trong có hơn mười câu, chuyên môn là dùng để chào hỏi bắt chuyện đơn giản với linh thú. Tần Vô Song nhìn thấy mấy câu thú ngữ kia, căn cứ theo phương thức phát âm đã ghi chú rõ liền ngay lập tức mô phỏng theo.

- Ốc lý cổ lạp, cáp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi…

Tần Vô Song nhớ kỹ đoạn phát âm này, hoàn toàn không biết nghĩa là gì, chỉ cảm thấy mấy câu này phát âm nghe tiếng heo thì không giống, tiếng ngựa cũng không phải, hoàn toàn không thể dùng từ ngữ nào để mà hình dung được.

Đọc đi đọc lại mấy lần, Tần Vô Song cuối cùng cũng nhớ kỹ được một câu. Lập tức trong lòng yên lặng đọc đi đọc lại mấy lần trong lòng, cũng không biết có thể dùng được hay không.

Giống như kẻ mới bập bẹ ê a mới học nói vậy, Tần Vô Song lại có chút xấu hổ không dám mở miệng. Cũng may là khu vực khảo hạch này rộng lớn, xung quanh cũng chẳng có kẻ nào dòm ngó tới, điều này cũng làm cho Tần Vô Song có thêm một chút dũng khí.

Thanh âm không nhanh không chậm, từng chữ từng chữ theo ngữ điệu phát ra:

- Ốc lý cổ lạp…

Mới một câu đầu, Tần Vô Song đã có cảm giác không có gì là chuẩn cả, lại tiếp tục uốn éo đầu lưỡi, mô phỏng lại hai lần, dần dần rồi cũng tìm được cảm giác, trong lòng không được tự nhiên, có chút bất đắc dĩ không nói nên lời, thầm nghĩ:

- Đối thoại cùng súc vật quả nhiên không phải là chuyện của kẻ bình thường có thể làm được.

Nhưng mà, khiến cho Tần Vô Song không nghĩ tới chính là, lần đầu tiên hắn học niệm chú giống như một vị hòa thượng thế này, cũng thật có chút kỳ duyên. Thú ngữ vừa được đọc ra thì có mấy đầu linh thú nhận thức được, rõ ràng nghe được bốn phía có âm thanh phát ra, chính là từng trận tiếng bước chân của linh thú.

Linh nghiệm như vậy sao? Tần Vô Song trong lòng vui vẻ.