Khí Trùng Tinh Hà

Chương 228 : Đánh cho ngươi tiêu luôn

Ngày đăng: 15:00 18/04/20




Hồng Lệ ánh mắt lạnh buốt, giương mắt nhìn Tần Vô Song, binh khí trong tay là một cây Phương Thiên Họa Kích, là một loại binh khí dài, khi mà vận dụng thì lại mang đặc điểm kết hợp đao và thương.

Nói chung, dùng loại binh khí này, hoặc chính là dạng đầu thương làm bằng sáp đèn cầy, chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài. Mà một tính khả năng khác chính là cao thủ thật sự.

Tần Vô Song nhớ rõ, thời cổ đại của kiếp trước, cũng có những chiến tướng dùng Phương Thiên Họa Kích dũng mãnh vô cùng. Giống như Lữ Bố, hắn chính là dùng Phương Thiên Họa Kích.

Mà Điển Vi, sử dụng chính là Song Thủ Đơn Nhận Kích.

Một thế hệ bá vương, Võ Thần Hạng Võ lại là dùng Long Đầu Phá Thành Kích.

Mấy cao thủ dùng kích này, từ cổ chí kim đều là những đại cao thủ vô cùng lợi hại.

Tần Vô Song nhìn gã Hồng Lệ này, liền biết không phải là kẻ chỉ có mã bề ngoài hào nhoáng, dám dùng Phương Thiên Họa Kích này thì tất nhiên là kẻ có thể dùng thực lực mà nói chuyện.

- Tần Vô Song!

Hồng Lệ hô lãnh liệt, trương kích trong tay xuất ra khí thế ngập trời:

- Vài vòng trước ngươi thật là tốt số, đến đây thì coi như là kết thúc được rồi. Hôm nay để cho Lệ Hồng sư huynh ta đến vạch trần hư danh của ngươi, đánh ngươi hiện nguyên hình.

Phong cách của Hồng Lệ từ trước đến giờ đều là như vậy, ngang ngược bá đạo, hung ác nham hiểm vô cùng.

Phong cách nói chuyện này của hắn, cũng là một phần trong phong cách chiến đấu của hắn. Tần Vô Song đều biết, cũng cười lạnh, nói lại:

- Ta nghe nói ngươi lần trước xếp danh thứ bảy? Ta thực muốn xem xem danh thứ bảy có phải là danh đúng với thực hay không.

Chiến đấu tới vòng thứ tư, cơ bản đã qua thời kỳ phải ẩn núp, nếu như là đại bàng cũng cần phải bay trên gió lốc, hướng thẳng tới tận trời xanh. Với hàm ý của mấy ngày trước đây, Tần Vô Song lúc này cũng không hề áp lực mà là đối chọi tương ứng. Nguồn: https://truyenfull.vn

Tới cấp bậc chiến đấu này rồi thì Tần Vô Song cũng không cần phải che giấu cái gì quá nhiều. Đối thủ như thế này cũng đủ để Tần Vô Song thi triển công phu thực sự rồi. Một khi tên Hồng Lệ đã kiêu ngạo như thế này, hắn cũng dùng thủ đoạn tốt nhất của bản thân, lấy kiêu ngạo đối kiêu ngạo, lấy điên cuồng đối với điên cuồng.
- Ta cũng thật khó có thể tin tưởng rằng, phong thủy của Bách Việt Quốc như vậy, sao lại đột nhiên có thể thịnh vượng như thế? Từ lúc Tinh La Điện của chúng ta có lịch sử cho tới nay, đệ tử tới từ Bách Việt Quốc có thể nói là đã ít lại càng ít. Nhưng lần này, cư nhiên lại có thể xuất hiện một thiên tài như vậy.

Ba vị Điện chủ khác cũng là yên lặng không nói, cho tới lúc này, bọn họ có không muốn thừa nhận sự tài hoa thiên phú của Tần Vô Song cũng không được. Nếu không như vậy thì chính là trái với lòng mình.

Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành lại là bực tức oán trách:

- Lão Nhị, lần này đều là ngươi kiếm được quá dễ dàng rồi. Lần sau có một hạt giống tốt như vậy, ngươi không thể nào lại tranh với ta được đâu.

Tâm tình của Truân Trung Trì lúc này rất vui vẻ, cười nói:

- Được, lần sau có cơ hội tốt như vậy, ta cam đoan sẽ không tham gia. Mấy người các ngươi tự đi tranh nhau.

Hắn ngoài miệng nói rất hào phóng, nhưng trong lòng thì hắn cũng biết, nhân vật giống như Tần Vô Song ba trăm năm e rằng cũng khó có được một kẻ như vậy. Lần sau, có trời mới biết là cái lần sau đó sẽ xuất hiện vào lúc nào.

Vòng đấu thứ nhất kết thúc sớm nhất lại không phải là bên của Tần Vô Song mà là từ bên của Vi Dực cùng với Giản Duệ. Giản Duệ thua cuộc, vâng theo lời của sư phụ, chống cự đơn giản vài cái liền bỏ cuộc, để Vi Dực thoải mái thắng lợi.

Bởi vậy, trong hai mạch của Đại Điện chủ và Nhị Điện chủ trong lúc đó, hai bên đối chiến, đều là một thắng một thua, không có kẻ nào mất mặt cả, cũng không có thua thiệt. Bên của Chu Phù cũng là thoải mái vô cùng.

Đối thủ của Chu Phù khi đối mặt với nàng thì cũng chẳng khác gì Giản Duệ gặp Vi Dực là mấy. Cũng là chống cự qua loa vài chiêu rồi chủ động nhận thua, nhân tiện còn không quên biểu lộ một chút tình cảm ở trong đáy lòng, công bố mình chính là kẻ đã sùng bái ngưỡng mộ Chu sư tỷ từ lâu, chỉ hi vọng một ngày nào đó có thể thỉnh giáo Chu sư tỷ vân vân…

Mà cuộc chiến của Lữ Đằng và Đặng Bá Hổ cũng là vô cùng thông minh. Thử qua vài chiêu, biết không thể nào đấu lại được với Đặng Bá Hổ, Lữ Đằng cũng không vội mà tiến công, cùng Đặng Bá Hổ đọ sức một hồi cũng tính đường rút lui.

Vốn theo tính cách thì Lữ Đằng sẽ không chủ động nhận thua. Nhưng vừa nghĩ tới đại kế ba người trong mười người của sư phụ thì hắn không thể không dằn lòng đi nhận thua trận này. Bởi vậy, Thanh Vân Điện có bốn kẻ thì hai kẻ được thăng cấp, hai kẻ đại đào thải ra khỏi tám hạng đầu.

Đương nhiên, bị đào thải ra tám hạng đầu cũng không phải là không còn chút cơ hội nào, ít nhất bọn họ vẫn còn cơ hội để tranh hai hạng chín và mười!