Khí Trùng Tinh Hà

Chương 236 : Là chiến là hòa?(tt)

Ngày đăng: 15:00 18/04/20


Vi Dực chậm rãi mở miệng, khí thế toàn thân lại một lần nữa dâng cao, dung hợp Thiền Dực Đao trong tay hắn thành một chỉnh thể, một người một đao, dường như trong lúc đó đột nhiên đã hoàn thành một cái khế ước không gian thiên địa kỳ diệu, khí thế của người cũng là khí thế của đao, mà khí thế của đao, cũng là khí thế của người. Hai cái này đã dung hợp hoàn mỹ thành một chỉnh thể siêu nhiên.

Một đao này còn chưa xuất ra, khí thế đã nổi lên, khiến cho tất cả những kẻ đang xem dưới khán đài đều biến sắc, ẩn hiện một loại dự cảm bất lành.

- Vi Dực sư huynh hình như sắp vận dụng tuyệt kỹ!

- Ngoạn mục à, thực không nghĩ tới, tên Tần Vô Song này cư nhiên lại có thể chịu đựng được đến như vậy!

- Hừ hừ, tiếp tục chịu đựng thì cũng là lên tới cực đỉnh rồi. Một đao này của Vi Dực sư huynh nghe nói là tuyệt kỹ do chính Đại Điện chủ truyền cho, ẩn chứa bên trong nguyên lý thuộc tính công kích cơ bản của ngũ hành, thần diệu vô cùng. Lấy thực lực là Sơ Linh Võ Cảnh của Tần Vô Song khẳng định là không thể nào đỡ được đao này.

- Chậc chậc, cho dù thua, Tần Vô Song sau trận chiến này cũng đủ để nổi danh thiên hạ. Trong Đế quốc Đại La, làm gì có kẻ trẻ tuổi nào có thể giống như Tần Vô Song, lấy thế hắc mã, có thể làm trọng thương đến truyền nhân mạnh nhất của Tinh La Điện, khiến hắn phải sử dụng tuyệt kỹ cuối cùng?

Những kẻ đang xem dưới chiến đài, mỗi kẻ đều khí huyết cuồn cuộn. Nhất là vài tên Võ đồng đến từ Bách Việt Quốc, máu lại sôi sục, hận là không thể đem toàn bộ năng lượng của mình đem tập trung toàn bộ trên người Tần Vô Song, trợ giúp Tần Vô Song chiến thắng trận này.

Bọn họ rất hi vọng Tần Vô Song có thể thắng.

Nếu Tần Vô Song có thể đỡ một đao này, vậy không cần tranh luận, hắn sẽ trở thành ngôi sao sáng chói trong trận bài danh của các Đệ tử Trung tâm. Bất luận kẻ nào cũng không có cách nào có thể cướp được ánh hào quang của hắn, cũng không thể cướp đi ánh sáng rực rỡ chói lòa của hắn!

Tâm tình của Tần Vô Song hoàn toàn không bị bất cứ một nhân tố nào bên ngoài ảnh hưởng, tâm hắn như nước. Hắn rõ ràng hơn ai hết, một đao tiếp theo này, là một đao mạnh nhất của Vi Dực, khẳng định là thủ đoạn cuối cùng của hắn rồi.

Nhưng mà, Tần Vô Song cũng thật bình tĩnh, hắn cũng rõ ràng hơn ai hết. Mặc kệ đao này có nghịch thiên bao nhiêu, Tần Vô Song hắn căn bản không hề sợ. Bởi vì trong quá trình thân thể đang hồi phục nhanh chóng, Tần Vô Song rõ ràng cảm thấy có một luồng khí tức cực đại bên trong khí hải đang phun trào, phát sinh biến hóa nhanh chóng.
Các đệ tử Tinh La Điện đứng vây xem bên ngoài, trong tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang mang không gì địch nổi đang chiếu rọi trên Diễn võ đài. Toàn bộ Diễn võ đài, ngoại trừ ánh đao, không còn thấy gì khác nữa.

Quá là chấn động, mọi người cũng đều hít một ngụm lãnh khí, ngay cả những kẻ đã bại dưới tay Tần Vô Song, lúc này cũng không thể không vô cùng bái phục. Một đao như vậy, đổi lại là bọn chúng thì sớm đã bị băm vằm thành trăm đoạn rồi.

Tần Vô Song giờ phút này, trên mặt phảng phất như núi cao sừng sững ngàn năm, phảng phất như mặt đất vạn năm không thay đổi, sừng sững bất động, nhưng bên trong cặp mắt của hắn rõ ràng bắn ra một đạo ánh sáng vô cùng tinh nhuệ, dưới hàng ngàn hàng vạn ánh đao, trong luồng ánh sáng vô hạn kia, thấy rõ một đao trí mạng kia, lộ số công kích nhìn thấy rất rõ ràng. Một đao này quả thực có thể nuốt thiên địa, chém giang hà. Nhưng mà, Tần Vô Song lúc này lại dường như rời khỏi tam giới, vượt qua ngũ hành. Bất luận một đao trảm thiên diệt địa này có mạnh mẽ đến thế nào thì bản thân hắn đều có thể siêu nhiên nằm ngoài sự công kích khủng bố kia vậy.

Đột nhiên, Tần Vô Song thân ảnh khẽ vặn vẹo một cái, toàn thân như phát ra một đoàn khí vụ, lập tức thân thể của hắn giống như một trận gió thổi, mơ hồ chợt lóe, lại mơ hồ biến mất trong không trung. Một đao tràn ngập khí thế lúc này mới chém xuống. Leng keng! Tiếng kim loại nổ tung vang lên tê minh, dường như không khí cũng bị chấn động cho tan nát. Nhưng bản thân Tần Vô Song đang đứng ngay dưới một đao này, lại biến mất vô tung vô ảnh. Người đâu rồi? Vi Dực ngẩn ngơ cả người. Một đao sở hướng vô địch này của hắn ngập trời mà đến, bản thân hắn cũng không thể đoán trước được uy lực của nó, cũng không có cách nào có thể nhìn rõ cục diện bên dưới. Thậm chí ngay cả việc Tần Vô Song làm cách nào mà biến đi, biến đi hướng nào hắn cũng mơ hồ chẳng biết! Người đi đâu rồi?

Liền vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng, trong nháy mắt ánh sáng vừa thu liễm lại, đã vang lên bên phải của Vi Dực:

- Vi Dực sư huynh, một đao này quả thật rất bá đạo, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có thế thôi sao?

Thanh âm này vừa ra, toàn thân Vi Dực như nhất thời chấn động, phảng phất như điện giật, ngây ra như phỗng. Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế?

Một đao này, lúc đầu hắn nghĩ có hai loại khả năng, một là Tần Vô Song bị chém làm hai mảnh, hai là Tần Vô Song chủ động bỏ cuộc phóng xuống Diễn võ đài. Nhưng mà, thanh âm của Tần Vô Song lại lạnh nhạt như thế, hiển nhiên cùng với hai loại kết quả mà hắn tưởng tượng không có chút quan hệ gì. Như vậy, câu nói hào hùng lúc trước của hắn, đã quyết định kết quả của hắn trong trận chiến này, chung quy cũng kết thúc trong bi kịch. Hắn bại rồi!