Khí Trùng Tinh Hà
Chương 250 :
Ngày đăng: 15:00 18/04/20
Cảnh giới của nam nhân áo bào xám kia quả nhiên là cao hơn Vi Dực nửa phần.
Trong khe núi trống trải, bọn Triệu Mục Chi năm người vây quanh ở bốn phía, nhưng lại không thể có bất cứ một khe hở nào để tiến vào chiến đấu, cũng không tìm được bất kỳ một cơ hội nào để ra tay. Nam nhân áo bào xám công kích giống như sấm đánh, vô cùng nhanh chóng. Vũ khí mà hắn dùng là một cây đại thương.
Cây thương này thật giống như cánh tay của hắn, độ ăn ý và dung hợp vô cùng cao, tần suất công kích cực nhanh, độ nhạy bén công kích vô cùng mạnh, cũng là đối thủ cả đời Vi Dực hiếm gặp.
Thiên tài như Vi Dực dưới sự tấn công của tên nam nhân áo bào xám này cũng chỉ là đỡ trái hở phải, có chút mệt nhọc khó khăn.
Cây thương của tên này giống như độc long đang quay cuồng, mỗi một thương tấn công của hắn lại mang theo một hơi thở lạnh thấu xương, cuồn cuộn thổi tới, rất có khí thế càn quét tất cả mọi thứ.
Thân thể Vi Dực hiển nhiên kỳ diệu nhưng Thiền Dực Đao trong tay dưới cây đại thương kia thì hiển nhiên có một chút đơn sơ. Đối mặt với công kích phạm vi cực lớn của kẻ kia, giao phong nhau mười hiệp thì cơ bản chín hiệp cũng chỉ có thể phòng ngự trốn tránh, rất ít có thể mang đao thế của mình mà phóng thích ra ngoài.
Nếu như phòng thủ một giọt nước không thể rò gỉ ra ngoài, chi bằng chọn cách phản kích, cũng vẫn có thể coi là một sách lược tốt. Nhưng mà ở trong vấn đề này, sự phòng ngự của Vi Dực lại không phải là loại phòng thủ quá mức kiên cố. Sở trường của hắn ở chỗ tiến công, ở chỗ thân pháp, ở chỗ đao pháp. Nếu chỉ luận về phòng thủ thì lực phòng thủ của hắn rất xa mới có thể bằng được như Tần Vô Song!
Vù!
Mũi thương lung lay, truyền ra một vài đạo khí kình xoắn ốc, giống như gợn sóng khuếch tán đi ra, dải lụa hồng ở đầu thương cuốn thành dáng điệu uyển chuyển vô cùng.
Sát khí sắc bén hướng tới hông của Vi Dực đâm tới.
Vi Dực không dùng linh lực so đấu, lập tức thối lui cước bộ, đao mang chớp động, liên tục bổ ra hai đao, đao mang ngưng tụ không xuất ra, chắn ở trước mặt, bảo vệ những chỗ yếu hại xung quanh thân thể:
- Hừ, để ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu nữa!
Tên nam nhân áo bào xám kia hiển nhiên là tài cao gan lớn, đối với bọn Triệu Mục Chi vây quanh tứ phía mà không chút sợ hãi. Hắn xem ra, có thể uy hiếp được hắn thì cũng chỉ có kẻ đang ở trước mặt bây giờ. Những kẻ khác dù có cùng nhau xông lên thì hắn cũng không hề cảm thấy chút áp lực nào.
Trong lòng Vi Dực cũng hoảng sợ:
- Thương pháp của kẻ này vô cùng bá đạo. Ta lâu không tiếp chiêu, về mặt khí thế bị hắn áp chế. Tiên Thiên đối chiến, nếu khí thế bị địch thủ áp chế thì cũng chẳng cách thất bại bao lâu, bất luận thế nào, cần phải phản kích!
Vi Dực tự tin, nếu như cho hắn một cơ hội dễ dàng phản kích thì hắn vẫn có mười phần nắm chắc, có thể khiến cho kẻ này vô cùng thảm hại. Nhất là Thiên Tuyệt Tam Đao do sư phụ đã truyền dạy, uy lực rất lớn, tuyệt đối sẽ không để cho tên này có bất cứ một sự chống cự yếu ớt nào. Thậm chí là có thể, nhưng mà không cách nào đỡ kịp.
Chỉ là sự công kích của tên này lại như mây bay nước chảy, một thương tiếp nối một thương, có thể nói liên tục thành một mạch, căn bản không có bất kỳ một chút tạm dừng nào, mỗi một thương giống như thuận tay phát ra, nhưng một khi thi triển lại vô cùng uy lực!
Trong khoảnh khắc điện quang lửa thạch này, Triệu Mục Chi chợt cảm thấy sau lưng dâng lên một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo thân thể hắn lui về phía sau.
Đạo lực lượng này vô cùng hòa nhã, vô cùng tài tình khéo léo. Thân thể Triệu Mục Chi phảng phất giống một trang giấy bị gió mát thổi bay, hướng ra bên cạnh bay nhanh đi.
Ầm!
Cơ hồ cùng lúc đó, đạo công kích do tên áo bào xám bắn vào Triệu Mục Chi lập tức đập thẳng xuống mặt đất, một cái hố to sâu hoắm gần chục thước nhất thời hiện ra. Bụi đất bay lên, dòng khí lộn xộn, chấn động hư không.
Mà bốn kẻ Đệ tử Trung tâm bên cạnh Triệu Mục Chi dù rằng cùng lúc nhảy nhanh ra bên ngoài, lại bị dư ba kia làm chấn động, cũng là khí huyết quay cuồng, đan điền loạn nhịp, cơ hồ hộc máu. Trong đó Miêu Trung Hiệp ở khoảng cách gần nhất nên trực tiếp bị chấn động làm cho máu phun ra không ngừng.
Mục tiêu chủ yếu của tên áo bào xám chính là Triệu Mục Chi, lại không nghĩ đến thân thể Triệu Mục Chi đột nhiên giống như một con diều bị người ta lôi đi.
Ánh mắt hung ác tàn nhẫn, nhìn hướng về phía trước.
Mà Triệu Mục Chi tìm được con đường sống trong cái chết, cũng là mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt tái nhợt, nửa câu cũng nói không nên lời.
- Tần sư đệ!
Vi Dực ánh mắt sắc bén, trong lúc nhất thời nhìn thấy Tần Vô Song, khoái trá cười lớn:
- Rốt cục ngươi cũng tới!
Thân hình Tần Vô Song như cái bóng chợt lóe lên, dường như là từ hư không chui ra.
Tần Vô Song lúc này chính là đứng trước Triệu Mục Chi khoảng mấy trượng, đang ngưng thần đề phòng nhìn về phía tên áo bào xám, ánh mắt như đao, tập trung xa xa.
Tên áo bào xám kia trong lòng nhất động:
- Lại thêm một gã Trung Linh Võ Giả tới!