Khí Trùng Tinh Hà
Chương 26 : Danh sách phong ba (1)
Ngày đăng: 14:56 18/04/20
Phụ tử hai người, vẫn là lần đầu được tự do như vậy, ngươi một ly ta một ly, mỗi người ít nhất hai ba mươi chén. Loại rượu này đối với Tần Vô Song mà nói, cũng giống như uống nước lã.
Tần Liên Sơn là Chân Võ Cảnh Tam đẳng, tửu lượng cũng không lớn. Bất quá cũng phải chạy vào nhà vệ sinh hai lần. Tần Vô Song rõ ràng ngồi ngay ngắn như núi, ngay cả nhà xí cũng chưa chạy quá một lần.
- Tần Vô Song, hảo tiểu tử, từ lúc nào luyện ra được tửu lượng cao vậy? Không ngờ so với phụ thân ngươi còn cao hơn!
Tần Liên Sơn tặc lưỡi nói.
- Phụ thân ngươi cũng không yếu a.
Tần Vô Song cười đáp.
- Ngươi không cần đi ngoài?
Tần Liên Sơn thấy nhi tử vẫn một bộ dáng bất động, không nhịn được tò mò hỏi.
- Phụ thân thỉnh nhìn dưới đất!
Tần Vô Song sớm vận khởi nội kình, đem rượu theo tay bức ra, chảy xuôi xuống đất.
- Đây… đây là thủ đoạn gì?
Tần Liên Sơn hoảng sợ hỏi.
- Ha ha, đây chỉ là chút tiểu xảo mà thôi.
Đây đương nhiên không phải tiểu xảo, mà do Tần Vô Song luyện tập nhiều năm Nhất Dương Chỉ, chậm rãi lĩnh ngộ tiến hóa công pháp – Cũng chính là Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm.
Tuy rằng hắn trước mắt không thể đem vô hình kiếm khí của tuyệt kỹ đứng đầu cổ võ Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm xuất ra, nhưng đã có thể đem nội kình đưa tới tay.
Duy nhất còn thiếu chính là "Kiếm thế" theo ngón tay xuất ra chưa có luyện đến hỏa hậu. Đương nhiên, đó cũng là mấu chốt, có thể ngưng tụ thành vô hình kiếm khí, kiếm khí này có lực sát thương như thế nào, phạm vi công kích như thế nào, cũng quyết định bởi một chữ "Thế"!
Xét đến cùng, cổ "Thế" mạnh hay yếu, còn quyết định bởi trình tự nội kình của hắn!
Giai đoạn hiện tại Tần Vô Song có tự tin, cho dù đối mặt cường giả Chân Võ Cảnh Thất đẳng, cũng đủ để đối phương nuốt hận!
- Hảo tiểu tử! Nói cho phụ thân biết, có phải ngươi đã đạt tới Chân Võ Cảnh?
Tần Liên Sơn thắc mắc lâu như vậy, rốt cục nhịn không được hỏi.
- Ân, xem như là thế.
Tới rồi lúc này, Tần Vô Song cũng không gạt nữa.
- Nha đầu, ngươi gấp cái gì?
Tần Liên Sơn mỉm cười nói.
- Xem thành tích a, ta muốn nhìn một chút tên Vô Song được xếp hạng đứng đầu bảng!
- Đứng đầu bảng sao? Nha đầu à, đứng đầu bảng, có thể không tới phiên Vô Song đâu, ngươi phải có tâm lý chuẩn bị.
Tần Liên Sơn than nhẹ nói.
- Vì cái gì?
Tần Tụ khó hiểu, một khi đã thành tích tốt như vậy, vì cái gì không phải đệ nhất danh?
- Bởi vì…
Tần Liên Sơn dừng một chút:
- Bởi vì Tần gia chúng ta là hàn môn. Những người kiểm tra chẳng lẽ lại để một con cháu hàn môn đứng đầu bảng? Ta cũng không có cách nào. Chỉ hy vọng bọn họ không cố ý chèn ép, cũng đã may mắn rồi.
Tần Vô Song thấy phụ thân tràn đầy cảm xúc, cũng cười cười, cúi đầu ăn cơm.
- Phụ thân, ngươi bi quan quá thôi! Tốt lắm, Vô Song ăn no rồi hả, chúng ta xuất phát đi.
Dọc theo đường đi, Tần Vô Song bình thản nhất, Tần Liên Sơn thứ hai, Tần Tụ thì lo lắng nhất, lúc đi đến khu quảng trường lại càng lo lắng.
Chỗ dán bảng thành tích tổng cộng có hơn hai mươi cái, mặc dù như thế, đầu người đông nghìn nghịt, toàn bộ quảng trường chen chúc chật như nêm cối.
Võ đồng trấn Đông Lâm lần này tới tham gia khảo nghiệm không hề ít, khi nhìn thấy Tần Vô Song ánh mắt đều lóe lên, thu lại biểu tình khinh thường, ngược lại hơn vài phần sợ hãi rụt rè.
Tần Tụ là cô nương lanh lợi, nhìn thấy ánh mắt Võ đồng đều lóe lên, đã biết thành tích đệ đệ không kém. Bằng không những người này không thể dùng loại ánh mắt này. Nếu thành tích kém, những người này khẳng định sớm bắt đầu khinh thường.
Tần Liên Sơn đối với thành tích của nhi tử, cũng không cầm lòng được mà có chút mong đợi, ánh mắt tới lui tuần tra, bắt đầu ở cuối bảng nhìn lên.