Khí Trùng Tinh Hà

Chương 265 : Sư đồ gặp lại nhau

Ngày đăng: 15:00 18/04/20


Tần Liên Sơn thấy Truân Trung Trì như vậy cũng không dám tự ý làm theo ý mình, bèn hỏi:

- Điện chủ đại nhân, hắn liệu có phải kẻ thù của Tần gia ta không?

Truân Trung Trì nói:

- Trong quán trọ ở quận La Giang, ta từng nghe thấy có ba kẻ đến từ Đại Ngô Quốc âm mưu muốn đối phó với Tần gia các ngươi. Chúng còn nhắc đến Tây Sở Quốc, Đệ nhất Võ Thánh Dịch Trần Tử, cũng có dã tâm này. Lão phu muốn xem xem mưu đồ nhằm vào Tần gia rốt cuộc có bao nhiêu thế lực. Đợi chúng đến là xử lý hết một mẻ!

Truân Trung Trì quay ra nói với Tần Liên Sơn:

- Không cần biết là địch hay bạn, để hắn vào rồi tính!

Tần Liên Sơn gật đầu:

- Để tránh việc hắn sinh nghi, chưa nên hành động gì cả. Để ta đi nghênh tiếp!

Truân Trung Trì nói:

- Được!

Bốn sư đồ ngồi trên ghế, Chu Phù đầy nộ khí nói:

- Sư phụ, tên Dịch Trần Tử đó dám đến đây sinh sự, con sẽ một kiếm chém hắn thành hai mảnh! Về Tinh La Điện còn phải tìm hai đệ tử của Tây Sở Quốc, môn hạ của Ngũ Điện chủ nói đạo lý. Vô Song sư đệ hiến thân vì Đế quốc Đại La, hi sinh để bảo vệ lãnh thổ cho Đế quốc Đại La, chẳng lẽ lại để bọn khốn đó lăng nhục sao?

- Không cần phải vội. Không cần biết Dịch Trần Tử có đến không, nếu hắn có ý đồ đó thì có chết trăm lần cũng chưa chuộc hết tội. Phải xem kẻ đến kia rốt cuộc là ai đã!

Truân Trung Trì rất bình tĩnh nhưng thật ra nộ hỏa đang cháy bừng bừng trong lòng.

Nhưng lúc này hắn lại có cảm giác kỳ lạ. Đây là cảm giác chỉ có tuyệt đối cường giả mới có được. Khi vừa bước vào trấn Đông Lâm, hắn cảm thấy vô cùng an bình, những phiền muộn u uất dường như tiêu tan đi rất nhiều.

Có cảm giác thân thiết khó tả, dường như nơi đã nuôi lớn Tần Vô Song khiến hắn có cảm giác sai, cảm giác đó chính là: Tần Vô Song vẫn chưa chết, nó vẫn đang sống lành lặn ở trấn Đông Lâm này. Nhưng hắn cũng biết dù sao thì đó cũng chỉ là cảm giác nhầm lẫn. Dù thế nào thì Tần Vô Song sao lại ở trấn Đông Lâm được chứ?

Truân Trung Trì thầm cười khổ, còn tưởng là do mình nhớ thương đệ tử quá dẫn đến cảm giác đó.

Lữ Đằng bỗng lên tiếng:

- Sư phụ, Tần Vương gia đúng là khống chế tâm tình tốt. Nghe tin dữ như vậy mà sắc mặt không chút thay đổi, thật sự là đã làm khó ông ấy rồi. Có lẽ ông ấy nói ra ngoài tiếp khách là sợ chúng ta thấy ông ấy đau lòng phải không?

Truân Trung Trì thở dài:

- Đáng thương cho tấm lòng những bậc phụ mẫu trong thiên hạ. Vô Song à, ta hứa với con, Tần gia từ nay về sau, ta sẽ không để họ chịu một chút thiệt thòi nào!

Truân Trung Trì quay lại dặn dò:
- Điện chủ đại nhân, có thể ra ngoài nói chuyện được không?

Truân Trung Trì thấy Tần Liên Sơn hơi lỳ lạ, biết Tần Liên Sơn có thỉnh cầu đặc biệt, nên cũng không từ chối, chỉ cần là chuyện nhà của Tần Vô Song, có khó nữa cũng phải giơ vai ra gánh vác.

Đi ra ngoài, Tần Liên Sơn nói với Tần Tụ:

- Tụ nhi, con thay ta đón tiếp khách quý, ta phải đưa Điện chủ đại nhân đi.

Truân Trung Trì không nói gì đi theo Tần Liên Sơn, đi qua mấy dãy hành lang, đến một hậu viện sâu phía sau, nhưng lại thanh tịnh kỳ lạ.

- Tần Vương gia, Tần gia trang là nơi địa linh nhân kiệt, nơi đâu cũng khí thế bất phàm. Thiết nghĩ, tổ tiên Tần gia cũng không phải phàm tục.

Truân Trung Trì là người có nhãn lực, chỉ nhìn qua là nhìn ra được manh mối, thấy rất kinh ngạc. Vì hắn không ngờ trấn Đông Lâm một nơi hẻo lánh thế này lại có một kiến trúc, gia tài to lớn đến vậy, bất giác có chút hứng thú với tổ tiên của Tần Vô Song.

Tần Liên Sơn thở dài:

- Nhắc đến tổ tiên, Tần gia ta đúng là có chút lịch sử, nhưng hậu đại bất hiếu, mãi khi kế thừa đến đời Vô Song mới có được chút phong thái năm xưa của tổ tiên. Điện chủ đại nhân, chúng ta đến rồi.

Truân Trung Trì nói:

- Tần Vương gia, không biết đưa ta đến đây có việc gì vậy?

- Ta muốn Điện chủ gặp một người.

Tần Liên Sơn nói lớn:

- Vô Song, Điện chủ đại nhân đến rồi, con còn muốn trốn sao?

Truân Trung Trì chết sững, ngực phập phồng lên xuống liên tục, rồi ánh mắt trở nên mừng rỡ, hắn vận thần thức quả nhiên cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc, không phải Tần Vô Song thì còn là ai?

Tần Vô Song, nó chưa chết? Mà lại ở Tần gia trang? Vậy cảm giác khi Truân Trung Trì hắn mới bước vào không phải là cảm giác sai, mà là cảm ứng trực giác của một cường giả chân chính?

Tần Vô Song mỉm cười đi ra, quỳ xuống nói:

- Đệ tử bất hiếu Tần Vô Song bái kiến sư phụ. Để sư phụ phải đích thân đến thăm hỏi, đệ tử áy náy vô cùng!

Tần Vô Song nói đến đây cảm động đến giọng hơi nghẹn lại, một sư phụ như vậy quả thật hiếm có!