Khí Trùng Tinh Hà

Chương 267 : Thủ đoạn của Truân Trung Trì

Ngày đăng: 15:00 18/04/20


Truân Trung Trì nhẹ lướt một cái đã ra đến bên ngoài Vương phủ. Trong lùm cây bên cạnh một con suối nhỏ phía sau Vương phủ có một đạo thân ảnh đang ẩn nấp. Người này giữa ban ngày ban mặt lại vận một bộ quần áo đen từ đầu xuống chân, rõ ràng là đang làm những chuyện không muốn người khác biết.

Hắn nằm phục ở đây nhưng không hề lo lắng, hắn đã cảm nhận được ba Hậu Thiên võ giả đỉnh phong của Đại Ngô Quốc đã bắt đầu ra tay. Nếu đã vậy thì hắn không cần phải động thủ, chỉ cần yên lặng quan sát là được. Khi cần có thể thầm ra tay giải quyết những con cá lọt lưới. Thần không biết, quỷ không hay, đến lúc đó để lại chút dấu vết dẫn họa sang Đại Ngô Quốc, triệt để loại mình ra ngoài.

Kẻ có chủ ý đó đương nhiên chính là Đệ nhất Võ Thánh Dịch Trần Tử đến từ Tây Sở Quốc.

Ý nghĩ đó của hắn vô cùng độc ác, vừa muốn lợi dụng ba Tôn giả Đại Ngô Quốc diệt trừ Tần gia, lại còn không để ba Tôn giả Đại Ngô Quốc biết được hắn đứng đằng sau mà âm thầm giở trò. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trước tiên mượn dao giết người rồi gắp lửa bỏ tay người, độc kế này quả là tuyệt diệu. Không những diệt trừ được Tần gia xả giận, mà còn loại mình ra khỏi vòng nghi vấn, hoàn toàn không liên quan. Tính toán này có thể nói là cực kỳ gian tà và xảo quyệt.

Chỉ là hắn tính thế nào thì cũng không ngờ Tinh La Điện lại xem trọng "gã đệ tử đã chết" như vậy, càng không thể ngờ Truân Trung Trì lại đích thân đến đây.

Đương nhiên, dù Truân Trung Trì không đến, Dịch Trần Tử hắn đến e cũng chỉ có thể nộp mạng. Vì Tần Vô Song, người "đã chết" trong mắt hắn lúc này đang phục kích ở Tần gia trang đợi hắn.

Đúng lúc Dịch Trần Tử đang tính toán rất vui vẻ thì bỗng cảm thấy có người vỗ vai mình một cái.

Hắn giật mình ngoảnh đầu lại thì không thấy một bóng người, hắn tưởng mình có ảo giác.

Nhưng rõ ràng hắn thấy trên vai có dấu tay ấn sâu trên áo, toàn thân Dịch Trần Tử nổi da gà, lẽ nào gặp ma?

Hắn sống đã hơn trăm năm mà đây là lần đầu tiên hắn gặp hoàn cảnh này. Là Đệ nhất Võ Thánh của các Công quốc, gần như hắn hiếm gặp đối thủ chứ đừng nói bị kẻ khác đập sau lưng mà không biết. Điều này quả thật đã làm đảo lộn sự lý giải thông thường của hắn. Vội vận khí kiểm tra bốn bề.

Đúng lúc ấy, hắn cảm nhận được bên vai trái lại bị đập.

Bốp!

Lần này cảm giác rất thực, âm thanh giòn tan.

Hắn bị đập như thế suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc, suýt chút nữa vãi cả ra quần. Quay nhanh đầu lại nhưng vẫn chẳng thấy gì. Lần này hắn nhận thức được rằng, gặp phải cường giả rồi!

Mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, người có thể trêu đùa hắn như vậy, muốn giết hắn thì dễ như giết một con kiến.

- Lộ tung tích rồi sao?
Dịch Trần Tử và ba Tôn giả nghe thế đều mừng húm, chúng không thể ngờ hôm nay lại có cơ hội này, vội chớp chớp mắt đợi Truân Trung Trì dặn dò:

- Nếu các ngươi muốn sống thì mọi chuyện phải nghe ta. Nếu không muốn thì ta sẽ giao các ngươi cho Tần Tộc trưởng xử lý!

Bốn kẻ vội vã gật đầu tỏ ý nghe lời Truân Trung Trì.

- Được, lão phu chỉ có một lời, dù mấy nhà các ngươi từng có ân oán gì, cuối cùng là các ngươi khiêu chiến trước, đệ tử ta chỉ báo thù mà thôi. Chém giết lẫn nhau đến đây nên dừng lại. Từ giờ hai bên không được có ý đồ báo thù, không được gây rắc rối nữa.

Nói đến đây giọng Truân Trung Trì bỗng nghiêm khắc lên:

- Không phải Truân Trung Trì ta không biết giết người, cũng không phải ta không thể giết các ngươi. Mà là Truân mỗ không muốn kẻ khác nói ta ỷ vào địa vị Điện chủ mà bắt nạt kẻ yếu. Nhưng đó không có nghĩa là ta không thể giết các ngươi! Nếu sau hôm nay mà còn sinh chuyện gì nữa thì chắc chắn các ngươi phải chết! Họa còn lan đến cửu tộc. Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc đều thành Nô Quốc, chỉ cần Thanh Vân Điện còn tồn tại, mãi mãi không bao giờ có ngày ngóc đầu lên!

Truân Trung Trì và ba Tôn giả kia mặt tái mét. Chúng quá hiểu sức mạnh của Truân Trung Trì, cũng biết Truân Trung Trì mà muốn làm thì dễ như trở bàn tay!

Truân Trung Trì hất ống tay áo, bốn kẻ kia toàn thân bỗng nhẹ nhõm, cấm chế đã được giải, vội vã dập đầu:

- Điện chủ đại nhân, ta có mắt như mù, mạo phạm thần uy! Nếu có lần sau thì trời tru đất diệt, mãi mãi không siêu sinh!

Truân Trung Trì hừ giọng:

- Thề thốt thì có tác dụng gì. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Không dạy các ngươi một chút thì sao nhớ được bài học của Truân mỗ ngày hôm nay?

Khẩu khí hắn bỗng uy nghiêm đáng sợ:

- Mỗi người tự cắt ba ngón tay để làm huyết thệ. Một lúc nào đó các ngươi lục đục muốn tạo phản thì ba ngón tay này sẽ nhắc các ngươi nhớ lời của Truân mỗ hôm nay!

Bốn gã bọn họ không chút do dự, giơ tay chém một nhát đứt ba ngón tay tính từ ngón giữa trở về sau, tuy đau nhưng không dám kêu nửa tiếng.