Khí Trùng Tinh Hà

Chương 301 : Phân chia chiến lợi phẩm

Ngày đăng: 15:01 18/04/20


Nghi thức cần làm thì cuối cùng vẫn phải làm.

Dù không muốn đi chút nào, nhưng là một trong ba đại Đế quốc phía Đông, Thiên Cơ Tông không thể thất lễ đến mức không tiến hành nghi thức kết thúc. Không những phải làm mà còn phải làm cho vui vẻ, còn phải tỏ ra vui mừng nói cung hỉ cung hỉ, chỉ có thế mới có thể đỡ mất mặt trước Tinh La Điện và Long Hổ Môn.

Trác Bất Đàn thân là Điện chủ, phong độ đương nhiên là vẫn phải có. Giành được Quán quân ở Đế quốc Thiên Trì, tuy là có sung sướng, sảng khoái thì cũng không thể hiện quá lộ liệu, không thì sẽ cho người ta cảm giác tiểu nhân đắc chí.

Tương tự, những người bên Tinh La Điện cũng rất biết kiềm chế, tuy sung sướng nhưng chỉ ngầm biết vậy thôi chứ không thể hiện quá nhiều.

Bên Long Hổ Môn, Thời Thừa Long tuy bực bội nhưng thành tích của Tinh La Điện cũng khiến hắn khá tin phục. Bất luận thế nào thì Tinh La Điện không phải nhờ may mắn mới có được thành tích đó. Nghĩ đến việc từ trước tới nay quan hệ giữa Đế quốc Đan Dương và Đế quốc Đại La luôn hòa thuận, Thời Thừa Long tuy có cảm thấy mất mát nhưng cũng không có ý đố kỵ hay bài xích.

Ngược lại hắn còn đại lượng tiến lên trước chúc mừng:

- Lão Trác à, lần này ta đã hiểu thế nào là "làm áo cưới cho người khác" rồi! Ban đầu khi đánh cược ta không thể ngờ đó lại là nạp năng lượng cho Tinh La Điện các ngươi. Lão Trác, chiêu này của ngươi gọi là gì nhỉ? Tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm chết voi!

Trác Bất Đàn cười:

- Người ta có lúc này lúc khác, Tinh La Điện chúng ta đã bốn năm lần thi đấu liên tiếp đều không chạm được ngón tay vào chức Quán quân rồi. Long Hổ Môn các người giành được Quán quân nhiều lần như vậy cũng nên thay đổi một chút đi thôi!

Thời Thừa Long không hề buồn bã mà ngược lại vui vẻ nói:

- Thành bại nhất thời cũng không nói lên được điều gì. Nghìn năm nay, Đại hội So tài Đông Tam quốc đã tổ chức được bao nhiêu lần, có thắng có thua, nhưng cuối cùng không cản trở được cục diện vững vàng của ba nước chúng ta.

Trác Bất Đàn nói:

- Đúng vậy, quan trọng nhất vẫn là sự ổn định của ba nước chúng ta. Bất cứ nước nào trong chúng ta đều không có khả năng chi phối cục diện của cả phía Đông. Vì thế ba nước cùng tồn tại, khích lệ lẫn nhau, đó là cục diện hợp lý nhất rồi!

Là người thắng, Tinh La Điện đương nhiên phải nói lời hay ý đẹp. Cao Nhạc tuy không cho là thế nhưng cũng không công khai phản đối, chỉ nói:

- Nhị vị, đừng thảo luận đại sự vội, giờ phải làm việc nên làm đã.

Cao Nhạc giờ chỉ muốn đuổi hai đám người này đi càng nhanh càng tốt, không nhìn thấy thì sẽ không bực tức. Thủ tục đầu tiên là về đồ đánh cược. Mười hai món đồ đánh cược được mang ra, Trác Bất Đàn đương nhiên không khách khí gì mà nhận lấy. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Bình thường một mình tu luyện trong núi cũng thấy cô đơn, nếu có một con linh thú thì cũng không tồi. Nhưng nếu Vi sư huynh và Tần sư đệ thích thì ta sẽ chọn cái khác cũng được.

Vi Dực cười:

- Vậy ta lấy Vân Thủy Phù.

Vân Thủy Phù gặp nước hóa mây, đứng trên nước như đứng trên mặt đất, là bảo vật vượt qua phạm trù Linh Võ Cảnh. Đương nhiên, đã là phù thì cũng có khuyết điểm của nó. Linh lực của nó chỉ có thể dùng được ba lần. Mỗi lần duy trì được khoảng mười ngày.

Mọi người đã biểu lộ thái độ rồi, Tần Vô Song cười:

- Vậy thì đệ chọn Phong Hành Phù. Đệ cũng muốn thử cảm giác một ngày đi vạn dặm xem nó thế nào, ha ha ha!

Một Sơ Linh võ giả bình thường, một ngày đi một hai nghìn dặm không có vấn đề gì, Trung Linh võ giả thì toàn lực đi có thể tới ba nghìn dặm, Cao Linh võ giả cũng chỉ có thể năm đến sáu nghìn dặm, Linh Võ Đại viên mãn nghe nói có thể đi tám nghìn dặm.

Ngày đi vạn dặm đương nhiên không thuộc về bản lĩnh của cấp Linh Võ Cảnh rồi. Chỉ tiếc Phong Hành Phù này kém hơn Thủy Vân Phù, chỉ dùng được ba lần, mỗi lần chỉ có công hiệu trong một ngày một đêm. Tuy cùng là ba lần nhưng Thủy Vân Phù có công hiệu trong mười ngày.

Tần Vô Song chọn Phong Hành Phù, thứ hai là Vi Dực lấy Vân Thủy Phù, Chu Phù và Triệu Mục Chi sau đó lấy Lục Nhĩ Kim Nhãn Hầu, và chuột chũi đào đất.

Bốn thứ còn lại đều là binh khí và áo giáp, với Đặng Bá Hổ, Miêu Trung Hiệp, Lục Thiếu Nam và Hoàng Triêu Dương thì cũng là thu hoạch ngoài mong đợi.

Dù sao những binh khí và áo giáp cấp Cao Linh Võ Cảnh này tốt hơn biết bao nhiêu lần so với những gì họ đang có. Đương nhiên họ sẽ không kén chọn, cũng chẳng có tư cách mà kén chọn.

Sau khi phân chia chiến lợi phẩm xong, ai ai cũng vui mừng. Trác Bất Đàn cười:

- Cuộc thi lần này có thể nói là thành công mỹ mãn. Nghỉ vài ngày rồi chúng ta khởi hành trở vể. Ta tin Đế quốc Đại La cũng đang ngóng chờ chúng ta khải hoàn trở về!