Khí Trùng Tinh Hà

Chương 305 : Cảm động đến tận tâm can

Ngày đăng: 15:01 18/04/20


Ở lại Võ Thánh Sơn một thời gian Tần Vô Song mới khởi hành về quê. Tử Bào Võ Thánh đem theo vài Tôn giả tiễn đến tận khi ra khỏi Đế đô.

Dọc đường Tần Vô Song luôn thầm lặng lên đường. Một ngày sau là đến quan đạo bên ngoài châu thành Nam Vân Châu vài chục dặm. Những gì thấy được trên đường khiến Tần Vô Song rất ngạc nhiên.

Dọc đường, Tần Vô Song nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn thanh niên vạm vỡ cõng trên lưng một cái sọt, trên sọt buộc những thứ như chăn đệm, bên trong thì để rất nhiều những thứ như lương khô. Nhìn qua họ có vẻ giống như dân đang chạy nạn vậy, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy không giống.

Từ vẻ mặt của họ không thấy chút nỗi sợ hãi, càng không có sự thê lương tuyệt vọng của người chạy nạn. Ai ai cũng tỏ ra vui vẻ, thậm chí có phần chờ đợi điều gì đó. Tần Vô Song rất tò mò muốn dừng lại hỏi một chút nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.

Một lúc sau thì đến cổng thành của châu thành Nam Vân Châu. Muốn về quận La Giang phải đi qua cửa Bắc, ra khỏi thành từ cửa phía Nam, đi về quận La Giang theo con đường lớn phía Nam Nam Vân Châu sẽ nhanh hơn.

Tần Vô Song thấy mấy chục dặm đường quan đạo đều có những thanh niên như vậy. Nếu nói họ tập trung làm loạn, thì họ là những người dân bình thường, lại còn có người là nông dân, tuyệt đối không thể nào chống lại được bộ đội chính quy, mà trong tay họ cũng chẳng có bất cứ thứ vũ khí nào.

Bên ngoài cổng thành thì càng nhiều người hơn. Cổng thành bên này có đến mấy trăm hộ vệ, sắc mặt ai nấy đều rất cẩn trọng duy trì trật tự, đối với những hương dân kia không đuổi mà cũng không cho qua.

- Tổng gia, ngài hãy cho chúng tôi qua đi. Chúng tôi bảo đảm sẽ không gây chuyện đâu, sẽ lặng lẽ đi qua, sẽ không dừng lại đâu mà. Chúng tôi không đến gây sự, cũng không phải đến cáo trạng gì cả.

Một thanh niên khá tinh tế dùng giọng nói không chuẩn lắm của mình nói với Đội trưởng đội hộ vệ.

Tần Vô Song tò mò thúc ngựa lại gần, những hộ vệ kia thấy Tần Vô Song ăn mặc không tầm thường nên cho qua. Mông ngựa của Tần Vô Song vừa lọt qua thì đám dân như ong vỡ tổ định ùa vào. Nhưng hộ vệ đã nhanh chóng tạo thành bức tường người chặn đứng lại. Tên Đội trưởng rút đao ra hét:

- Đứng lại hết cho ta, còn xông vào nữa là bọn ta không khách khí đâu!

Nhìn thấy lưỡi đao, những nông dân này đều khựng lại. Người dưới quê thường sợ quan binh, thấy lưỡi đao sắc lẹm kia đều sang một bên, vẻ mặt chán nản.

Có vài người còn nói:

- Ài, châu thành không cho qua, cùng lắm thì chúng ta đi đường vòng, đi dài hơn vài trăm dặm vẫn có thể đến nơi.

- Đúng thế, Nam Vân Châu này lẽ nào không phải thuộc về Thiên Tứ Lĩnh sao? Thiên Tứ Vương đối xử tốt với thường dân như vậy, tại sao Nam Vân Châu ngược lại, lại hung dữ như thế chứ?
- Ngươi đợi ở đây, ta đi thông báo.

Nhận lấy tín vật từ Đội trưởng gác thành, hắn vào trong, thông báo qua vô số vòng cuối cùng cũng đến tay Tây Môn Phiệt chủ.

Tây Môn Vũ lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần. Nghe tâm phúc báo cáo thì có chút không vui. Từ sau khi con trai Tây Môn Tinh làm môn hạ của Tinh La Điện thì hắn bắt đầu hưởng thụ cuộc sống rồi.

- Phiệt chủ, có Đội trưởng đội gác thành cầu kiến. Hắn nói có cố nhân đưa tín vật này muốn gặp Phiệt chủ. Hắn nói Phiệt chủ nhìn vật này là biết lai lịch của hắn.

Tây Môn Vũ gật đầu:

- Vào đi!

Tên tâm phúc đi vào rồi cung kính đưa tín vật ra.

Tây Môn Vũ nhìn nó, lật qua lật lại, một tấm lệnh bài cổ phác, mặt trước khắc chữ triện "Đại La", phía sau khắc hai chữ "Quốc Sĩ".

Tây Môn Vũ run rẩy, đưa lệnh bài lại gần - Đại La Quốc Sĩ Lệnh!

Tây Môn Vũ đứng phắt dậy, tay cầm bộ y phục Phiệt chủ bên cạnh mặc vào với tốc độ ánh sáng.

- Mau, chuẩn bị ngựa, ngựa tốt nhất, nhanh nhất!

Tây Môn Vũ hơi bất an, từ cổng thành đến chỗ hắn ít nhất phải thông báo qua năm vòng, đi đi về về đã làm chậm không ít thời gian rồi. Nghĩ đến đây trán hắn toát mồ hôi lạnh.