Khí Trùng Tinh Hà
Chương 332 :
Ngày đăng: 15:01 18/04/20
Tần Vô Song rời đi, một lúc sau thì ở sơn cốc này lại có vài bóng người tới. Tốc độ của những kẻ này rất nhanh, hơn nữa ăn mặc cổ quái, ai cũng mặc áo giáp da thú, trên cánh tay đều vẽ hoa văn kỳ quái, đầu đội một cái mũ cũng kỳ quái, đằng sau mũ cắm ba cái lông khổng tước. Điểm khác biệt duy nhất giữa những người này là tạo hình của chiếc áo giáp.
- Nhìn rõ rồi chứ? Đây là hai đợt rồi.
Một kẻ có vẻ như là thủ lĩnh nói.
- Mới bắt đầu mà đã có hai đợt rồi.
- Hắc hắc, hai đợt người này hình như tu vi cũng không tồi. Nhưng những kẻ ở quốc gia nhân loại này lẽ nào điên cả rồi sao? Thần Anh Quả thứ đó dễ lấy thế sao? Chúng cảm thấy mình xứng sao?
Tên thủ lĩnh nói:
- Nhưng như thế cũng tốt, khiến cho cuộc sống của chúng thú vị hơn, chúng ta cũng có nhiều phân bón hơn!
- Khặc khặc… các con, tiếp tục mai phục!
Đám người đó cười mấy tiếng rồi cùng luồn vào đám cây cối rồi biến mất. Tần Vô Song không hề biết về những gì xảy ra sau lưng.
Vài ngày sau, ở sâu trong Chi Tế Sơn, hai thân ảnh đặc biệt đi trên đường đất. Hai thân ảnh này là hai thiếu nữ kiều diễm, qua bước đi có thể thấy hai người này đều đang ở tuổi thanh xuân. Họ đương nhiên là Mộ Dung tiểu thư và nha đầu Tiểu Trúc.
- Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?
- Làm sao, không đi được nữa à?
Mộ Dung tiểu thư hỏi. Tiểu Trúc lắc đầu nói:
- Không phải, em đang nghĩ, chúng ta càng đi vào sâu không phải càng gần Hiên Viên Khâu sao? Vạn nhất bị người quen nhìn thấy, hành tung bị bại lộ thì e là không trở ra được.
- Đâu ra mà lắm người quen thế? Ngươi đừng quên nhà chúng ta rất xa Chi Tế Sơn. Dù có người quen bắt gặp, quay về báo tin, cả đi lẫn về cũng phải hai tháng đó.
Mộ Dung tiểu thư vô cùng tự tin nói.
Tiểu Trúc nghe tiểu thư nói vậy cũng không biết nói gì nữa, chỉ gật đầu:
- Thôi được rồi, dù sao em cũng không nói lại được với tiểu thư. Tiểu thư nói xem, chúng ta đang đi đâu đây?
Mộ Dung tiểu thư mỉm cười:
- Tiểu Trúc, Chi Tế Sơn có tất cả bao nhiêu thế lực?
Tiểu Trúc nói:
- Cái này thì em không rõ à. Đại khái khoảng ba bốn gì đấy.
- Vậy thì chúng ta đến thăm từng thế lực một.
Tuy không hiểu nhưng tiểu thư đã quyết định thế thì Tiểu Trúc cũng không nói gì nữa:
- Thôi được, Tiểu Trúc theo tiểu thư là được rồi.
Tần Vô Song căn cứ vào tư liệu đi đến địa điểm thứ hai từng xuất hiện Thần Anh Quả. Theo suy đoán của hắn, Chúc Đại Trung và tên họ Triệu chắc chắn cũng đến đó. Vì theo bản đồ thì hai nơi này thuận đường, có thể tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu suất làm việc. Nếu đi nơi khác thì phải đi đường vòng, rất không hiệu quả.
Triệu công tử ngẩng đầu nhìn thì thấy trên con dốc cao từng đoàn từng đoàn người tràn đến. Triệu công tử cũng thầm kêu khổ:
- Gặp quỷ rồi, đám người này sao lại thay đổi chủ ý rồi à?
Chúc Đại Trung hậm hực:
- Chắc chắn có kẻ khuấy động, nếu không đám người này không thể đến chỉnh tề thế này được.
Đang nói, mắt Chúc Đại Trung mở to:
- Triệu công tử nhìn kẻ kia, có phải là rất quen không?
Triệu công tử nhìn một lát:
- Lại là hắn!
Chúc Đại Trung bực tức:
- Tên này đúng là âm hồn không tan, đi đâu cũng gặp hắn!
Tên Triệu công tử nhìn xung quanh một lúc rồi nói:
- Lần này hai nữ tử kia không có bên cạnh hắn!
Chúc Đại Trung cười khổ:
- Triệu công tử, không phải công tử còn muốn động vào hắn nữa đó chứ?
Lần ở trước tửu lầu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Chúc Đại Trung. Quả thực hắn không muốn đi gây chuyện thị phi. Khí trường của nữ tử đó khiến Chúc Đại Trung nghĩ lại vẫn thấy sợ!
Triệu công tử hậm hực:
- Tên tiểu tử đó khiến ta bị ô nhục, nếu không dạy cho hắn một bài học thì ta khó an lòng! Chúc Tông chủ, nếu không có nữ tử đó chúng ta xử được tên tiểu tử đó chứ?
Chúc Đại Trung đảo mắt, bỗng cười:
- Có rồi, một kế không thành thì chúng ta có kế tiếp theo!
Triệu công tử vội hỏi:
- Kế gì?
- Mượn đao giết người!
Chúc Đại Trung cười Hắc hắc, nói thầm với Triệu công tử vài câu, tên họ Triệu gục gặc không ngớt:
- Chúc Tông chủ, kế hay!
Chúc Đại Trung cười ha hả:
- Vậy chúng ta đi gặp họ một chút! Nhớ là khi gặp tiểu tử đó cứ làm như không tính toán chuyện trước đây, đừng để lộ bất cứ sơ hở nào!