Khí Trùng Tinh Hà

Chương 356 :

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


Tập kích giữa đường



Triệu Hằng tiến lại hỏi:

- Tả Chưởng môn, sao vậy?

Tả Thiên Tứ nói:

- Vách núi trước mặt kia là lãnh thổ của Đế quốc Đại La phải không?

Triệu Hằng từng đến một lần nên đương nhiên biết, hắn gật đầu:

- Đúng vậy!

- Chúng ta đừng vội, sai hai con linh thú đi trước thám thính, gạt bỏ chướng ngại trên đường, chẳng may dọc đường có mai phục!

Tả Thiên Tứ dặn dò cẩn thận.

Trưởng lão quản lý linh thú gật đầu, vỗ tay một cái, hai con linh thú chạy ra, cẩn trọng dò xét mọi ngóc ngách.

Chỉ là, con linh thú này dù có nhanh nhạy thế nào cũng không thể ngờ mai phục không phải ở trên vách núi mà là ở dưới lòng đất. Còn về Bao Bao, đang ẩn mình trong bóng tối, lại không phải cái mà linh thú cấp Cao Linh Võ Cảnh có thể nắm bắt được. Hai con linh thú dò đến cuối đường mới phát ra tiếng kêu thể hiện không có uy hiếp gì.

Triệu Hằng cười:

- Tả Chưởng môn, ngài quả thật rất thận trọng. Nhưng mà Tinh La Điện lúc này e là đang ở nhà cố thủ, đâu có gan phục kích dọc đường? Ta lại hy vọng chúng phục kích, chúng ra khỏi nhà thì dễ đối phó hơn ít nhiều. Chỉ là với thực lực của chúng thì đâu thể…

- Tuy nói là vậy, nhưng cẩn thận chút cũng không thừa. Ở đây không có mai phục không có nghĩa là Tinh La Điện sẽ không phục kích! Đạo dùng binh, hư hư thực thực, nhất thiết phải tính đến bất cứ khả năng nào.

Nói rồi Tả Thiên Tứ thúc ngựa đi đầu:

- Đi thôi!

Triệu Hằng và Đao Hải Đường nhìn nhau, đều nâng cao mười hai phần tinh thần. Tả Chưởng môn cẩn thận như vậy, thì chúng đâu dám lơ là.

Ba vị Chưởng môn đi đầu mở đường, đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước. Qua vách núi này, tốc độ hành quân của chúng không hề nhanh. Đây là kiến thức thông thường, đi càng nhanh càng dễ bị phục kích, mà khi bị phục kích cũng không kịp phản ứng. Vì thế mà qua những nơi thế này chúng không cần nhanh, chỉ cần chắc.

Bỗng Tả Thiên Tứ dừng lại, mắt lóe lên tia sáng lạ, rồi hét nhẹ:

- Mọi người cẩn thận, có điều bất ổn!

Vừa dứt lời thì phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết:

- Á!

Tiếng kêu này cực kỳ chói tai, hơn nữa cũng rất đột ngột, dường như ngay sau lời nói của Tả Thiên Tứ.

Một Trưởng lão Cao Linh võ giả ngực bị thủng một lỗ, dường như bị thứ vũ khí sắc bén nào đó xuyên qua. Máu chảy đầm đìa, đan điền còn trực tiếp bị thôn phệ mất.

Thảm cảnh này khiến những người khác đều dựng đứng tóc gáy. Tất cả đều trưởng thành trong chém giết, có ai mà không giết trăm mạng người? Nhưng nhìn cảnh tượng máu me tuôn trào này, tim vẫn đập dồn dập!
Bao Bao hớn hở nhận lệnh, nó thật sự rất hả hê với hai cái đan điền của hai gã Trưởng lão Cao Linh võ giả mà nó vừa nuốt.



Cuối cùng cũng đi hết con đường kinh hoàng. Đến nơi rộng rãi, Cửu Cung Phái mới thở phào. Con đường không đến mười dặm này không ngờ lại kinh hoàng đến thế. Trước khi xuất phát có ai ngờ trong mười dặm mà chết đến hai vị Trưởng lão?

Tả Thiên Tứ quan sát xung quanh, truyền lệnh:

- Tiếp tục tiến lên phía trước, sau một trăm dặm tìm nơi rộng rãi hạ trại nghỉ ngơi!

Đoàn người trải qua biến cố này rõ ràng đã có chút thay đổi về suy nghĩ. Khí thế tất thắng trước đó nay đã yếu hơn. Ai ai cũng ý thức được rằng Tinh La Điện là một khúc xương rắn, chứ không dễ xử như tưởng tượng.

Tả Thiên Tứ biết điều đó, tuy có phần lo lắng nhưng không biểu hiện ra. Hắn biết lúc này mọi người có chút dao động cũng dễ hiểu.

Muốn bù đắp lại tình hình này chỉ có giết địch, chỉ có đến Tinh La Điện, đại khai sát giới, hiến tế bằng tính mạng của Điện chủ Tinh La Điện thì mới lấy lại được sĩ khí!

Đao Hải Đường tiến lại chỗ Tả Thiên Tứ:

- Tả Chưởng môn, việc lần này có phần kỳ lạ. Theo ta đoán phải có ít nhất hai con linh thú. Nếu không, giây trước còn gầm phía dưới vách núi, giây sau nó đã có thể lên sát thương người rồi sao?

Tả Thiên Tứ gục gặc:

- Lẽ nào là loại linh thú con đực và con cái cùng tu luyện?

Đúng lúc đó Triệu Hằng bỗng quát lên:

- Kẻ nào?

Trong khu rừng bên cạnh vang lên một tràng cười lạnh lẽo, lướt qua nhẹ như gió rồi tan biến. Triệu Hằng tay cầm trường thương, vỗ nhẹ một con linh thú:

- Đi nào!

Một người một thú đuổi theo, nhưng Tả Thiên Tứ lại gọi lại:

- Triệu Phó Chưởng môn, đứng lại!

Triệu Hằng ngạc nhiên quay lại:

- Tả Chưởng môn, có địch, lẽ nào không đuổi theo?

Tả Thiên Tứ lắc đầu, sắc mặt tối lại:

- Không đuổi!

Triệu Hằng không hiểu:

- Tại sao? Đây là Đế quốc Đại La không phải Đế quốc Thiên Hành, cũng chẳng phải Đế quốc Cửu Ô!