Khí Trùng Tinh Hà

Chương 360 :

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


- Vô Song lão đại, nhìn huynh phấn chấn rạng rỡ như vậy, có vẻ tu vi đã có tiến triển!

Bao Bao phấn khích nhảy lên vai Tần Vô Song. Khi không chiến đấu, Bao Bao vẫn thích biểu hiện hình tượng chú khỉ nhỏ với bộ lông mềm mượt.

Tần Vô Song cười:

- Bao Bao, trong vòng ba ngày chúng ta phải đến Hồng Vân Sơn tập hợp với Cô Đơn.

Bao Bao cười:

- Vô Song lão đại, không phải huynh có Phong Hành Phù sao? Đến Hồng Vân Sơn thì quá dễ!

Tần Vô Song gật đầu:

- Đi thôi!



Có thể nói là khi ra cửa Tả Thiên Tứ đã không xem giờ lành tháng tốt, hiện giờ hắn đầy một bụng nộ hỏa, cảm giác ức chế tột cùng. Mặt mũi của con linh thú đánh lén đó còn chưa nhìn rõ mà đã chết mất hai Trưởng lão.

Sau đó lại bị một con khỉ lông vàng dụ đi, đại chiến một trận, kết quả Triệu Hằng tự ý bỏ đội, gây nên thiệt hại to lớn cho quân chủ lực Cửu Cung Phái, bị Linh Võ Đại viên mãn của đối phương nhân cơ hội đó gây tổn binh hại tướng.

Nay hắn toàn tâm toàn ý đến đi thẳng đến Tinh La Điện, quyết định mặc kệ mọi sự làm phiền, nhưng lại xuất hiện một con quái thú khốn kiếp.

Tốc độ của nó vô cùng nhanh, lại biết phun lửa, khiến Tả Thiên Tứ hắn muốn tránh giao chiến cũng không thể. Hắn muốn một chiêu giết chết con nghiệt súc kia nhưng dù cố gắng thế nào, dù có chiếm thế thượng phong nhưng yêu thú vô cùng giảo hoạt, khi tình hình không tốt là nó lập tức rút lui. Mà Tả Thiên Tứ lại không thể đuổi kịp với tốc độ rút chạy của nó.

Đợi đến khi Tả Thiên Tứ hắn định bỏ mặc lên đường thì nó bỗng nhiên lại nhảy ra, lại phun vài ngọn chân hỏa, khiến cho Tả Thiên Tứ rơi vào tình cảnh muốn chiến chẳng được, muốn dừng chẳng xong. Tuy tốc độ tiến quân tấn công Tinh La Điện bị ảnh hưởng nhưng Tả Thiên Tứ quyết tâm nhất định phải đến Tinh La Điện giết một trận giải nỗi hận trong lòng.

Sáu bảy ngày sau, Tả Thiên Tứ phát hiện, số lần con linh thú xuất hiện trong một ngày hình như giảm dần. Đến ngày thứ tám, thứ chín, thì nó không xuất hiện nữa.

Theo lý thì đó là chuyện tốt, nhưng Tả Thiên Tứ lại chẳng cảm thấy mừng chút nào. hắn cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ, đến tám chín phần là có âm mưu.

Tả Thiên Tứ nghiến răng ken két, lần Đông tiến này tiến vào lãnh thổ Đế quốc Đại La, có thể nói là liên tiếp gặp khó khăn, trở ngại. Có thể nói là còn khó khăn hơn cả xuất chinh tấn công Đế quốc Thiên Hành hay Đế quốc Cửu Ô nữa.

Hôm nay, Tả Thiên Tứ nhìn về phía trước, là một ngọn núi nguy nga hùng vĩ. Hắn cười lạnh:
Tần Vô Song vẫn cười bình thản như cũ:

- Cũng chả có gì. Ta có hai người bạn là Linh Võ Đại viên mãn, đã đuổi theo chào hỏi tám Trưởng lão kia rồi. Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ đã giết họ ở vách núi biên giới. Đương nhiên, hai Linh Võ Đại viên mãn có lẽ chưa giết được toàn bộ tám Trưởng lão, nhưng nếu tập kích thì chắc hạ sát năm sáu người cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Ngực Tả Thiên Tứ như bị một cây chùy nặng nề đập phải, đồng tử co lại, ngực phập phồng:

- Các hạ huênh hoang quá rồi thì phải? Hai Linh Võ Đại viên mãn sao? Thiên hạ này lấy đâu ra lắm Linh Võ Đại viên mãn như thế?

Tần Vô Song thản nhiên:

- Cửu Cung Phái ngươi không phải có ba Linh Võ Đại viên mãn đó sao? Chỉ là nay chỉ còn lại đơn độc một mình Tả Đại Chưởng môn thôi. Tả Đại Chưởng môn à, phong cảnh ở Hồng Vân Sơn này cũng đẹp thật, làm nơi an nghĩ, tuy có phần cô đơn nhưng chắc cũng không làm ô nhục thân phận của ngươi. Ý ngươi thế nào?

Tả Thiên Tứ bật cười ha ha, đến nước này, hắn vứt hết trở ngại tâm lý:

- Rốt cuộc là ai an nghỉ thì chưa biết đâu!

Hắn bỗng nhảy lên cao đến mấy chục trượng, tay bắn ra một đạo kình quang, nhằm thẳng Tần Vô Song.

Grào! Từ trong dốc núi vang lên một tiếng gầm. Một con khỉ lông vàng khổng lồ nhảy ra từ lùm cây, tay cầm một cây chùy khổng lồ đập xuống đầu Tả Thiên Tứ.

Hắn hét "Ya!" rồi giơ vũ khí lên đỡ.

Uỳnh! Khí thế mạnh mẽ va chạm, linh lực bắn ra xung quanh, cây cối đổ lần lượt đổ rạp.

Tử Điện Phần Diệm Thú là kẻ hiếu chiến, thấy chiến cục đã bắt đầu, nó gầm một tiếng, nhảy lên phun một đạo chân hỏa từ phía sau lưng Tả Thiên Tứ.

Tả Thiên Tứ bị tấn công cả trước lẫn sau nhưng tinh thần không hoảng loạn, vung cây đại đao lên. Tử Điện Phần Diệm Thú cảm thấy một luồng gió lướt qua trán, vội cúi xuống, tránh được một luồng ánh sáng sắc lẹm.

Đúng lúc đó, cách ngoại vi Hồng Vân Sơn chưa đến hai mươi dặm lại có hai tràng âm thanh như rồng rú, như hổ gầm, kéo dài mãi như không bao giờ dứt, đang dồn dập tới gần.