Khí Trùng Tinh Hà
Chương 38 : Chuyện xấu hổ của Đạt Hề Minh
Ngày đăng: 14:57 18/04/20
Đạt Hề Minh thở dài thở ngắn, buồn rầu vô cùng.
Chuyện bất ngờ này cũng khiến Tần Vô Song cảm thấy rung động. Tây Môn Đại phiệt, bá chủ lớn nhất tại Nam Vân Châu, thống lĩnh tám quận của Nam Vân Châu, thế lực tới trời, trong tộc cao thủ nhiều như mây.
Chẳng những là gia tộc Đại phiệt duy nhất trong hai ba ngàn dặm lãnh thổ của Nam Vân Châu. Hơn nữa là còn đứng thứ năm trong bốn mươi lăm Đại phiệt lớn nhỏ của Bách Việt Quốc.
Bách Việt Quốc có trung tâm thống trị là Hoàng Đế Bệ hạ, phân phong lãnh địa bốn Vương tộc. Mỗi Vương tộc sở hữu tám châu, cả nước tổng cộng có ba mươi hai châu.
Từng châu lại chưởng quản tám quận, từng quận cũng quản hạt hai mươi, ba mươi trấn, dưới trấn còn có nhiều thôn trại lớn nhỏ. Từng bậc từng bậc thế lực, cấu thành hệ thống thống trị ở Bách Việt Quốc.
Trong biên giới quận thành, bình thường đều có một Thế gia chiếm giữ. Mà trong biên giới châu, bình thường sẽ có một Đại phiệt.
Lên trên nữa, chính là Tứ Đại Vương Thành, do Tứ Đại Vương tộc chưởng quản.
Mà trung tâm thống trị của Bách Việt Quốc là Đế đô, là nơi ở của Hoàng Đế, đồng thời cũng là nơi tọa lạc của Chân Võ Thánh Địa.
Ở quận La Giang, Đạt Hề Thế gia là quyền uy vô thượng, không ai dám khiêu chiến uy nghiêm bọn họ. Nhưng nếu đặt ở Nam Vân Châu, địa vị Đạt Hề Thế gia sẽ đại suy giảm.
Trong một châu, có ít nhất tám Thế gia. Bởi vì ngoài Thế gia ở các quận, trong châu thành cũng có Thế gia.
Chỉ có điều, bất luận Thế gia có mấy nhà, ở trong một châu, quyền uy cao nhất vĩnh viễn vẫn là Đại phiệt!
Một Đại phiệt bằng tám Thế gia cộng lại. Hơn nữa, về phương diện cao thủ rõ ràng có tính áp đảo.
Yêu cầu thấp nhất của Thế gia là phải có cao thủ Chân Võ Cảnh Lục đẳng tọa trấn, mà Đại phiệt lại là Chân Võ Cảnh Bát đẳng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cách biệt hai cấp này cũng đủ để vô số Thế gia phải ngưỡng vọng Đại phiệt.
Cho nên nếu là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, mình còn có một thức cuối cùng của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm cùng Cửu Dương Chưởng chưa có luyện xong, nhiều nhất chỉ có thể không bị giết chết, còn muốn thắng, cơ bản là không thể nào!
Trừ phi hai môn tuyệt kỹ kia luyện thành, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu của hai đời, phối hợp khinh công thân pháp tuyệt diệu ở kiếp trước, mới có mười thành nắm chắc đánh thắng Chân Võ Cảnh Cửu đẳng.
Dù sao kiếp trước hắn cũng đã tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên. Tại tiền thế, có thể đánh bại tất cả đối thủ.
- Đạt Hề đại ca, Tây Môn Đại phiệt còn chưa thúc giục ngươi thành hôn, ta khuyên ngươi bớt qua lại cùng tỷ tỷ một chút. Ít nhất tạm thời không cần kinh động Tây Môn Đại phiệt.
Vì an toàn của tỷ tỷ, Tần Vô Song cũng hiểu được trước mắt không cần chọc tức giận Tây Môn Đại phiệt. Huống hồ còn có một "Ác ma" đang ẩn nấp, xử lý mọi việc phía trước, luôn là đại phiền toái.
Đạt Hề Minh gật đầu:
- Hẳn là như thế rồi, ta cho dù không suy nghĩ cho Đạt Hề Thế gia, cũng phải suy nghĩ cho lệnh tỷ chứ. Tây Môn Đại phiệt hoành hành bá đạo, không nói lý lẽ, một khi biết tin này, đến làm khó lệnh tỷ cũng không phải không thể.
Làm khó tỷ tỷ của ta?
Tần Vô Song trong lồng ngực dâng lên một cổ ngạo khí, thầm nghĩ, Tây Môn Đại phiệt thì sao? Đứng thứ năm trong Thập Nhị Đại phiệt thì sao? Quý tộc đứng hàng thứ hai trong quý tộc thượng phẩm thì sao? Cho dù bọn họ có thế lực khuấy trời thì sao?
Nói chuyện đàng hoàng, ta kính ngươi ba phần, nếu cậy mạnh, lấy quyền thế ép người, Tần Vô Song mới lười nói chuyện với bọn họ, đương nhiên vũ khí không phải võ mồm, mà là nắm tay.
Mặc kệ ngươi là Vương tộc cũng tốt, Đại phiệt cũng tốt, nguyên tắc của Tần Vô Song rất đơn giản: là bằng hữu thì lấy rượu ngon chiêu đãi, là địch nhân thì lấy nắm tay tiếp đón.
Đại phiệt thì thế nào, cho dù là Vương tộc, quý tộc thượng phẩm đệ nhất đẳng, thì lại thế nào? Nắm tay mới là đạo lý cứng rắn nhất. Nhỏ là người, lớn là quốc gia, ai nắm tay cứng thì lời nói càng có trọng lượng!